Vô Tận Trùng Sinh

Chương 167: Trở lại cuộc sống bình thường (1)




Sáng hôm sau, trên đường đi học, ba tiểu nha đầu nhí nha nhí nhảnh quấn quýt bên cạnh Mộ Hân Đình khiến cho người qua đường không khỏi kinh diễm.
Ba tiểu nữ hài quá đáng yêu, xem tới mẹ của các nàng cũng là một mỹ nhân.
Trong ba tiểu nha đầu, Mộ Hân Nhi có lẽ liền là người rụt rè nhất. Không như tỷ tỷ Mộ Hân Lam cùng Khương Y Na, cả hai đang có dấu hiệu phát triển thành hai cái hỗn thế ma vương tinh nghịch vô cùng.
“Mẹ!” Mộ Hân Nhi một tay nắm lấy tay Mộ Hân Đình khẽ nói.
“Sao nào Hân Nhi? Ngươi có chuyện gì khó nói a?”
Mộ Hân Nhi một bên ngập ngừng nửa muốn nói nửa thôi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng hít thật sâu một hơi, nói:
“Hân Nhi cảm thấy Khương Thần ca ca rất khác a…”
Nghe tiểu nha đầu nhà mình nói vậy, Mộ Hân Đình giật mình.
Không nghĩ tới nàng tuổi còn nhỏ như vậy mà cảm giác thật linh mẫn.
Nói tới Mộ Hân Đình nàng trong lòng cũng cảm thấy có điểm lạ. Nàng cảm thấy Khương Thần hiện tại so với một tháng trước giống không phải cùng một người.
Mặc dù nàng không biết điểm lạ ở chỗ nào thế nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết, Khương Thần đã có thay đổi cực lớn ở đâu đó.
“Như vậy Hân Nhi nói cho mẹ biết, Khương Thần ca ca của ngươi khác như thế nào a?” Mộ Hân Đình mỉm cười dịu dàng nói.
“Mỗi lần Khương Thần ca ca nhìn Hân Nhi, Hân Nhi đều cảm thấy rất lạnh…Hân Nhi sợ a.” Mộ Hân Nhi nói đoạn, bàn tay bé nhỏ càng siết chặt lấy tay Mộ Hân Đình.
Đúng rồi!
Mộ Hân Đình chợt nhớ đến, thứ khiến cho nàng cảm thấy Khương Thần có chút xa lạ chính là ánh mắt của hắn. Mặc dù hắn vẫn nói, vẫn cười, vẫn thân thiện như trước thế nhưng theo nàng thấy, ánh mắt của hắn nhiều hơn một phần lãnh đạm, cách người.
“Ài…”
Thở dài một hơi, Mộ Hân Đình quyết định không nghĩ tới vấn đề này nữa. Dù sao chuyện riêng của người ta, nàng cũng không có tư cách xen vào.
Lại nói, muốn xen vào nàng cũng không thể.
Lấy thân phận gì?
Đúng vậy. Nàng và Khương Thần đâu có quan hệ gì đâu.
Người thân? Không!
Bằng hữu? Không!
Người yêu? Buồn cười!
Bởi vậy, chuyện này đối với nàng cũng chỉ như gió thoảng qua. Nàng chỉ cảm thấy lạ một chút mà thôi.
“Mẹ, ngươi cùng Hân Nhi nói chuyện gì vậy…đi nhanh lên a sắp muộn giờ học rồi.” Mộ Hân Lam thấy hai người thì thầm to nhỏ phía sau, lúc này vội vàng thúc giục.
“Ngươi cũng biết sắp muộn học a…ai kêu các ngươi hôm qua ngủ muộn.”
“Không đúng a Đình a di. Hôm qua chúng ta ngủ rất sớm.”
“Phải a phải a.”
“…”
Ba tiểu nha đầu nghe thấy Mộ Hân Đình nhắc tới chuyện ngủ sớm ngủ muộn liền ra sức lấp liếm. Một lớn ba nhỏ cứ thế đi trên đường oanh oanh yến yến khiến cho người xung quanh cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Khương tiểu tử, lâu ngày không gặp ta nhìn ngươi có chút không lễ phép a.” Thanh âm một vị lão niên vang lên.
Khương Thần lúc này đang ngồi chễm trệ trên ghế thưởng thức lấy trà ngon. Trước mặt hắn là bảy tám lão niên đang toát mồ hôi trước thế cờ hiểm.
“Làm sao lại không lễ phép?” Khương Thần cười nhạt nói: “Mấy lão bất tử các ngươi hiện tại đánh không lại liền giở trò miệng lưỡi có phải hay không?”
“Hừ…” Bảy tám vị lão niên mặt già đỏ lên, hừ lạnh không đáp.
Bọn họ bình thường đánh cờ với Khương Thần, hắn đầu trận sẽ nhường hết thế trận cho bọn họ. Không hiểu sao sau một tháng gặp lại, người này không những bề ngoài thay đổi, phong cách đánh cờ cũng là thay đổi lớn như vậy.
Vừa vào trận Khương Thần đã điều quân đánh cho bọn họ thở không ra hơi.
“Đúng rồi Khương tiểu tử, ngươi nói ngươi hiện tại mười tám.” Một lão niên họ Lam cười cười nói.
“Có vấn đề gì sao?”
“Chà chà, Mộ nha đầu kia hiện tại cũng đã hai sáu, tiểu tử ngươi ngưu bức a.”
Nói đoạn, đám người già mà không kính này lại mở lời trêu chọc Khương Thần.
Nếu như là lúc trước, Khương Thần còn có thể hùa theo đám già chơi đùa một phen, thế nhưng hiện tại hắn không còn loại tâm trạng đó.
Nhận ra ánh mắt lạnh đạm, khuôn mặt Khương Thần không chút cảm xúc nhìn mình, đám lão niên biết ý liền thôi không trêu chọc nữa. Trong lòng ai nấy không hiểu thấu cảm thấy có chút lạ.
Tiểu tử này dường như trở thành một người hoàn toàn khác.

Cuộc sống cứ thế tiếp tục bình lặng trôi qua mấy tháng. Hai huynh muội Khương Thần cùng một nhà ba người họ Mộ kia đã tách ra ở riêng, thế nhưng Mộ Hân Đình thuê được một căn nhà trọ ngay sát vách, do đó hai bên mặc dù không còn chung nhà nhưng cũng không khác chung nhà là bao.
Mộ Hân Đình cứ sáng sớm lại đưa ba tiểu nha đầu đi học, bản thân nàng sau đó liền đi làm tới tối mới về. Buổi chiều nhiệm vụ của Khương Thần liền là đi đón các nàng.
Trong thời gian này, trình độ chơi Liên Quân của Khương Thần đã đạt mức bạch kim, trong khi tiểu nha đầu đã sớm lên cao thủ. Cách biệt quả thực một trời một vực.
“Ca ca, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn?” Khương Y Na sau khi thay vào một bộ trang phục sạch sẽ theo yêu cầu của Khương Thần, lúc này đi ra tò mò hỏi.
“Đúng vậy, ngày mai liền cuối tuần, tối nay ca ca dẫn ngươi đi ăn.” Khương Thần mỉm cười xoa đầu Khương Y Na.
“Hoan hô ca ca.” Tiểu nha đầu nghe đến được ra ngoài ăn, bản thân nàng liền yêu thích không thôi, trực tiếp nhảy cẫng lên.
Đoạn, nàng giống như nhớ ra chút gì đó, hướng về Khương Thần nói:
“Ca ca, chúng ta có mời Đình a di cùng Hân Lam, Hân Nhi không đây?”
“Tất nhiên là có rồi, càng đông càng vui.” Khương Thần cười đáp.
Nhìn bộ dáng phấn khích của tiểu nha đầu, hắn không muốn đánh vỡ.
Theo như hắn kiểm tra, giọt tinh huyết Thánh tộc trong cơ thể Khương Y Na rốt cục đã dàn trải ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, huyết mạch của nàng cũng vì thế đã được đồng hóa.
Nguyên bản ngày hôm nay ý định của hắn liền là đợi sau khi ăn xong sẽ dẫn tiểu nha đầu tìm tới một nơi có lượng Hỗn Nguyên Chi Khí cao dạy nàng tu luyện. Nhưng hiện tại xem ra vẫn là chưa được.
Với loại tâm tính ham ăn ham chơi như kia, dạy cho nàng tu luyện không biết có phải hay không là một điều sai lầm.
Lại nói, lúc này Khương Thần cùng Khương Y Na đang đứng trước cửa căn nhà trọ của Mộ Hân Đình. Nhà trọ này nằm ngay bên cạnh nhà của bọn họ, ngăn cách hai bên chỉ là một bức tường mỏng.
“Hân Lam, Hân Nhi mau mau mặc quần áo, hôm nay Khương Thần ca ca dẫn chúng ta ra ngoài ăn.” Vừa mới bước vào trong sân, Khương Y Na đã kêu lên thật to.
Nói đoạn, không đợi cho hai tỷ muội họ Mộ chạy ra, tiểu nha đầu lon ton chạy vào trong nhà.
Một nhà ba người họ Mộ lúc này đang chuẩn bị làm bữa tối, nghe thấy thanh âm của Khương Y Na liền dừng tay nhìn ra.
Mộ Hân Đình cười tủm tỉm nói:
“Như vậy Y Na nói xem Đình a di có được đi ăn cùng các ngươi không?”
Khương Y Na nghe vậy, sắc mặt có chút đỏ lên. Nàng bởi vì vui quá nên quên mất, bản thâm làm sao chỉ gọi Hân Lam cùng Hân Nhi đây.
“Được a…ca ca nói hôm nay sẽ mời mọi người đi ăn.” Khương Y Na lí nhí nói.
Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi đang phụ làm bếp lúc này vứt hết vung nồi cùng rau trên tay đi nhảy cẫng lên:
“Ca ca vạn tuế, chúng ta lại được ra ngoài ăn.”
Nói đoạn, không đợi cho Mộ Hân Đình đồng ý, các nàng liền kéo nhau đi mặc quần áo tử tế.
Lúc này, Mộ Hân Nhi ngồi trước bàn nhỏ, Mộ Hân Lam thành thục đứng phía sau chải tóc cho nàng. Về sau, lại đến lượt Mộ Hân Lam ngồi xuống ghế, Mộ Hân Nhi đổi lại phía sau chải tóc cho tỷ tỷ.
Nhìn bộ dáng hai tiểu nha đầu này thành thục, Khương Thần thầm cảm thán. Xem ra Mộ Hân Đình giáo dục các nàng rất tốt. Ngay từ lúc còn bé đã dạy các nàng cách tự chăm sóc bản thân, chăm sóc cho nhau.
“Đình tỷ, ngươi cũng thay đổi trang phục một chút, chúng ta ra ngoài ăn.”
“Như vậy a.” Mộ Hân Đình mỉm cười nói: “Vậy làm phiền tiểu Thần ngươi, hôm khác Đình tỷ mời ngươi đi ăn.”
Nói đoạn, nàng cũng đi trở về phòng.
“Ca ca, ngươi nhìn, hai tiểu bằng hữu thật giống nhau.” Khương Y Na đứng cạnh Khương Thần nhìn về phía hai tỷ muội Mộ Hân Lam, Mộ Hân Nhi mỉm cười nói.
Khương Thần gật đầu không đáp.
Theo hắn quan sát, Mộ Hân Lam là tỷ tỷ, tính cách mạnh mẽ có phần người lớn hơn, nói chuyện đâu ra đấy, thỉnh thoảng lại học bộ dáng ông cụ non khiến cho người ta có lúc nhịn không được, không biết nên khóc hay nên cười.
Mộ Hân Lam đồng thời cũng giống Khương Y Na, hai tiểu quỷ tinh nghịch chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Ngược lại với nàng, Mộ Hân Nhi tính cách yếu đuối hơn một chút, so sánh với nhau, vị muội muội này có phần ôn nhu cùng ngại ngùng.
Hai tiểu nha đầu sau khi sửa soạn xong liền chạy về phía Khương Y Na.
“Oa, Y Na tỷ, ngươi hôm nay thật đẹp.” Mộ Hân Nhi sau khi nhìn thấy Khương Y Na mặc quần áo đẹp, liền hô lên.
Khương Y Na bên này hai mắt cũng không nhịn được sáng lên.
Mộ Hân Nhi cùng Mộ Hân Lam mặc lấy hai bộ y phục giống nhau, kiểu tóc chải chuốt cũng giống nhau. Lúc này cả hai đứng cạnh nhìn giống như một chiếc gương được đặt giữa.
Thậm chí Khương Y Na không phân biệt rõ, khuôn mặt hiện lên vẻ mơ màng.
Hai tiểu nha đầu họ Mộ sau khi chạy xung quanh vài vòng, cười hì hì hỏi:
“Y Na, ngươi xem chúng ta ai là tỷ tỷ, ai là muội muội.”
Khương Y Na đều có chút choáng đầu, nàng cắn móng tay, khuôn mặt trầm tư suy nghĩ.
“Không biết a! Thật không phân biệt được.”
Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi cùng cười nắc nẻ, lát sau một trong hai người lên tiếng:
“Y Na, ngươi thật ngốc a! Ngươi nhìn, ta là tỷ tỷ, má lúm đồng tiền bên trái của ta sâu hơn một chút.”
“Ta là muội muội, lúm đồng tiền bên phải của ta sâu hơn.”
Dứt lời, hai tiểu nha đầu này lại thêm một tràng cười vui thích.
Bọn họ thường thường sẽ bị bộ dáng đại nhân vật của Khương Y Na khiến cho yếu thế, hiện tại mở ra trò đùa xoay nàng một vòng, không thể không nói đây đối với hai tỷ muội bọn họ là một thành tựu.
“Oa, ha ha…như vậy sau này ta không sợ phân biệt nhầm các ngươi rồi a.” khuôn mặt Khương Y Na rạng rỡ giống như phát hiện a một đại lục mới: “Hân Lam má lúm đồng tiền bên trái sâu hơn, Hân Nhi má lúm đồng tiền bên phải sâu hơn.”
Khương Thần một bên nhìn lấy ba tiểu nha đầu nhí nhảnh vui đùa, nội tâm có chút vui vẻ.
Đợi cho Mộ Hân Đình đi ra, năm người liền cùng nhau tìm tới một nhà hàng. Có thể nói, đi trên đường, nhóm năm người Khương Thần hai lớn ba nhỏ quả thật chính là tâm điểm chú ý.
Ba tiểu nha đầu liền không nói. Bộ dáng manh manh đáng yêu chắc chắn khiến cho người gặp người thích.
Nói tới Mộ Hân Đình, hiện tại nàng mặc vào một chiếc váy dài cột eo. Dáng người thành thục càng được khắc họa rõ nét, cộng thêm tư sắc cũng thuộc loại mỹ nữ. Đây quả thật khiến cho người ta không thể không ngoảnh lại nhìn.
Bộ dáng của nàng hiện tại, chắc chắn sẽ không ai nghĩ tới nàng đã là nữ nhân hai con.
Khương Thần lại càng không cần phải nói. Thời điểm hiện tại chính là thời điểm dậy thì của cỗ thân thể này. Lúc trước mặc dù gầy còm ốm yếu nhưng sau khi rơi vào tay Khương Thần, cỗ thân thể này đã triệt để thay đổi.
Hiện tại, thân thể này mặc dù chưa đạt tới mức to cao cân đối nhưng cũng được coi là ngang với mặt bằng chung.
Mái tóc dài buộc lại sau lưng cộng thêm làn da trắng mịn khiến cho bộ dáng Khương Thần giống như một tên thư sinh, vừa tuấn dật lại hết sức yêu dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.