Vô Tận Trùng Sinh

Chương 139: Xe đưa tang




Khương Thần hiện tại đã có một chút tiền. Số tiền Thẩm Hiên đưa cho hắn mặc dù không nhiều thế nhưng vẫn dư dả để quay trở lại Thiên Độ quốc.
Chẳng qua hắn cũng chưa rời đi vội, hiện tại hắn cần phải đợi Lưu Lỗi quay lại. Dù sao hai người đã có giao kèo từ trước đó, bản thân đột nhiên rời đi có vẻ như không chút lễ phép.
Lại nói lúc này là buổi tối, Khương Thần đang đứng trước một quan tài người chết tại từ đường ở sân sau. Người này đã được cúng bái cẩn thận chỉ chờ người nhà ngày mai tới đem đi chôn mà thôi.
Khương Thần công việc hiện tại cũng không có gì khó nhọc. Hắn chỉ cần thắp hương liên tục tới nửa đêm là có thể trở về ngủ.
Đúng lúc Khương Thần vừa mới cắm một cây nhang xuống dưới khe giữa nắp quan và thân quan, cây nhang đột nhiên bị rút vào giống như có người ở trong trêu chọc.
Khương Thần thấy vậy liền chậm rãi lấy thêm một cây nhang tiếp tục cắm vào vị trí cũ.
Cây nhang lại bị rút vào.
Cứ như thế rút đến cây nhang thứ mười, Khương Thần liền vung tay đập thật mạnh vào nắp quan tài nói:
“Chết rồi liền nằm yên đợi ngày xuống huyệt đi thôi, làm sao còn giày vò người khác đây.”
Dứt lời, quan tài khẽ rung lên một chút sau đó liền lại trở về nguyên trạng.
Khương Thần sau đó cắm thêm một cây nhang cũng không còn bị người chết trêu chọc nữa.
Thắp hương cho người chết xong, Khương Thần quay trở lại sảnh trước đóng kín cửa nẻo rồi trở về phòng.
Về đến phòng ngủ, nhìn thấy Khương Y Na nằm im trên giường, hai mắt mở lớn dường như vừa nhận qua một trận sợ hãi, Khương Thần vội vàng hỏi:
“Tiểu Y Na, sao còn chưa ngủ? Vừa mới có chuyện gì sao?”
Khương Y Na nhìn thấy Khương Thần bước vào, hai mắt lúc này mới xuất hiện một tầng sương mù.
Nàng bò dậy lê chân tới gần Khương Thần ôm lấy hắn khóc nói:
“Ca ca, Y Na sợ.”
“Không sao, có chuyện gì mau nói ca ca nghe.” Khương Thần thấy vậy vội vàng xoa đầu nàng an ủi.
Khương Y Na dường như vẫn còn sợ hãi, vai nhỏ khẽ run lên một hồi, nàng nói:
“Ca ca…vừa rồi chỉ có một mình Y Na trong phòng, Y Na không ngủ được liền mở cửa sổ ra xem.”
Nói đoạn nàng chỉ về phía cửa sổ cạnh giường nằm:
“Bên dưới đường lúc đó có một cỗ xe kì lạ đi qua. Y Na thấy tò mò liền nhìn theo xe kì lạ…thế nhưng có một vị đại thúc mặc áo trắng nói rằng nếu như còn nhìn sẽ móc mắt Y Na…Y Na không muốn bị móc mắt.”
Dứt lời nàng giống như vô cùng bối rối, không ngừng húc đầu về phía Khương Thần mong rằng hắn sẽ ôm chặt lấy nàng.
“Không sao, hiện tại có ca ca tại, không ai dám làm gì Y Na.” Khương Thần vỗ nhẹ lên đầu nàng an ủi.
Khuôn mặt hắn lúc này hiện lên vẻ âm trầm.
Thời điểm vừa nãy hắn đi đóng cửa hoàn toàn không nhìn thấy bất kì ai ngoài đường chứ đừng nói cỗ xe kì lạ mà Khương Y Na vừa nói. Hiển nhiên nàng đây là nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.
“Ca ca, về sau ngươi đừng để Y Na một mình có được không?” Khương Y Na được một phen an ủi, lúc này khẽ nỉ non.
“Là lỗi của ca ca để ngươi một mình, về sau ca ca đi đâu cũng sẽ mang theo ngươi.” Khương Thần vỗ vỗ lưng Khương Y Na khẽ nói.

Liên tiếp những ngày sau đó, Khương Thần đều đợi cho đến khi Khương Y Na ngủ rồi mới trở mình dậy ngồi nhìn xuống lòng đường qua khung cửa sổ.
Hắn muốn xem xem cỗ xe kì lạ mà Khương Y Na nói đến ở đây là gì, kẻ nào dám dọa nạt móc mắt nàng xuống. Thế nhưng tuyệt nhiên không trông thấy thậm chí dù chỉ một bóng người.
Mặc cho hắn chờ đợi từ tối đến tận khuya cũng không thấy có chút dấu hiệu nào.
Đêm nay cũng là đêm cuối cùng Khương Thần ở lại đây, sáng mai Lưu Lỗi trở về hắn cũng sẽ rời đi.
Nguyên bản hắn muốn đi ngủ sớm chuẩn bị trạng thái tốt nhất để mai rời đi, thế nhưng vừa mới định ngả lưng xuống giường, bên ngoài vang lên một tràng thanh âm kì quái.
Tùng…tùng…tùng…
Cheng…cheng…cheng…
Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hắn rốt cục hiểu ra cỗ xe kì lạ mà mấy hôm trước Khương Y Na nhắc đến là gì rồi.
Loại thanh âm kì quái kia cộng thêm cỗ xe kì lạ, đây không phải xe đưa tang thì là gì?
Khương Thần ngồi dậy, sau khi đắp chăn cẩn thận cho Khương Y Na đồng thời để cạnh nàng một lá bùa, hắn liền đi xuống dưới lầu.
Mở ra cửa chính, lúc này ngoài đường đúng như hắn dự đoán. Nơi kia là một đoàn bóng người đang đẩy theo một cỗ xe đưa tang.
Lúc này là nửa đêm, mọi thứ xung quanh đều trở nên im ắng. Ngoài kia chỉ có tiếng trống cùng chiêng vang lên khiến cho người ta nghe vào có cảm giác rợn người.
Khương Thần sau khi mở cửa, cỗ xe đưa tang này vừa vặn dừng trước cổng nhà.
Đám người rước xe tang này đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Không!
Đây đâu phải là nhân loại, rước theo xe tang này là một đám oan hồn tất cả cùng mặc áo trắng tóc tai bù xù.
Một tên oan hồn trung niên giống như là trưởng đoàn, hắn hướng về phía Khương Thần nói:
“Tiểu oa tử, cút vào trong nếu không ta móc mắt ngươi ra.”
“Hừ, một đám oan hồn nho nhỏ chỉ dám đi đêm cũng dám đứng đây dõng dạc?” Khương Thần hai mắt phát lạnh nói: “Ngươi có phải là kẻ mấy hôm trước đã dọa nạt muội muội ta?”
Đám oan hồn kia tất cả khuôn mặt đều hiện lên chút ngoài ý muốn. Không ngờ trong tình cảnh này lại có một kẻ không sợ hãi bọn chúng.
Phía bên này, trung niên oan hồn cười nhạt nói:
“Phải thì sao? Không phải thì sao?”
“Phải thì ngươi phải chết. Không phải thì ngươi cũng phải chết.” Khương Thần hừ lạnh nói.
“Tiểu oa tử, đứng trước mặt ngươi là oan hồn, ngươi có hiểu thế nào là oan hồn không?” Trung niên oan hồn cười khẩy nói.
Uỳnh…
Một tiếng nổ đột nhiên bạo phát cùng với đó là khói lửa mù trời.
Khói lửa tán đi, Khương Thần lúc này đang đứng trước xe đưa tang, một tay ngoáy lỗ tai, khuôn mặt bất động thanh sắc nói:
“Ngươi có thể nhắc lại cho ta nghe xem…thế nào là oan hồn?”
Trung niên oan hồn là kẻ hứng chịu toàn bộ trận bạo tạc vừa rồi. Hắn lúc này khuôn mặt vô cùng khó coi.
Không ngờ tên phàm nhân yếu đuối trước mắt này lại có thể đả thương được hắn. Mà loại thủ đoạn đối phương vừa bày ra, bản thân hắn lại không hề nhìn thấy.
“Sao? Oan hồn là thế nào?”
Khương Thần nói đoạn liền xông tới. Hai tay của hắn lúc này đều quấn lấy chỉ đỏ nhúng máu gà trống đồng loạt hướng trung niên oan hồn vồ tới.
Trung niên oan hồn nhìn thấy thủ đoạn kia của Khương Thần, lúc này hồn vía lên mây. Hắn vội vàng thét lên:
“Các ngươi còn không mau giải quyết hắn, nếu như trễ giờ của đại nhân, tất cả các ngươi đều phải tội.”
Hắn vừa nói thế, đám oan hồn xung quanh liếc mắt về phía quan tài trên xe đưa tang khuôn mặt hiện lên chút sợ hãi.
Đoạn, cả đám oan hồn không hẹn mà cùng hướng về phía Khương Thần nhào tới.
Khương Thần sớm đã dự tính trước trường hợp này.
Hắn một tay vung lên, trên không trung lúc này chụp xuống một tấm lưới dệt từ chỉ đỏ nhúng máu gà trống.
Những đồ vật màu đỏ như máu vốn chính là những thứ có khả năng xua đuổi tà ma. Gà trống ứng với Chu Tước vì thế mà dương khí rất mạnh. Loại này thường thích ăn những vật chí âm như giun, rết…vì thế máu của nó hay được dùng để khắc chế những thứ thiết âm tà ác.
Hiện tại Khương Thần dùng lưới chỉ đỏ cộng thêm nhúng máu gà trống, đây không phải đánh vào chí mạng của đám oan hồn này thì là gì?
Chỉ thấy đám oan hồn nhìn thấy lưới chỉ đỏ chụp xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ khiếp đảm.
Những oan hồn chịu đầu sóng thời điểm chạm vào lưới chỉ đỏ lập tức thân thể vang lên những tiếng xèo xèo như rán mỡ. Khói tắng bốc lên mù mịt.
“Đại nhân tha mạng…”
“Aaaaaa…”
“Tha mạng…”
Khương Thần khuôn mặt bất động thanh sắc. Hắn càng kéo mạnh, lưới chỉ càng thu nhỏ.
Lúc này đám oan hồn đã quá nửa bị lưới chỉ đỏ của Khương Thần ma diệt. Số còn lại thương tích đầy mình co cụm lại thành một đoàn trốn xuống dưới gầm xe đưa tang.
Khương Thần thấy vậy cũng không đuổi cùng giết tận.
Hắn đi tới dùng tay quấn đầy chỉ đỏ trộn máu gà xách cổ trung niên oan hồn lên, nói:
“Ngươi đáng lẽ ngày hôm nay cũng không chết đấy…nhưng ai khiến ngươi dọa nạt muội muội ta.”
Dứt lời, bàn tay hắn xiết mạnh.
Trung niên oan hồn vốn bị thủ đoạn của Khương Thần dọa cho sợ hãi, lúc này thậm chí không còn ý chí phản kháng. Sinh sinh bị Khương Thần bóp diệt.
Trước khi trở vào nhà, Khương Thần còn như có như không liếc nhìn về phía quan tài đặt ngay ngắn trên xe đưa tang, không biết đang nghĩ gì.
Lại nói lúc này Khương Thần đang định trở về phòng, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nhìn về phía giếng nhỏ được giăng kín dây kẽm gai góc sân sau kia.
Dưới giếng lúc này mơ hồ bốc lên một làn khói trắng. Làn khói vô định hình trôi nổi trong không khí giữa đêm khuya khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy nổi gai ốc.
Khương Thần tò mò liền tiến tới giếng nhỏ, vạch ra hàng dây kẽ gai nhìn xuống.
Thông qua ánh đèn lờ mờ của từ đường trước mặt, hắn có thể nhìn thấy mặt nước long lanh bên dưới đáy giếng.
Hình ảnh phản chiếu dưới nước lúc này không phải khuôn mặt của hắn mà là của một vị thiếu nữ.
Thiếu nữ này khuôn mặt lộ ra nét u buồn. Ánh mắt nàng nhìn thẳng lên miệng giếng giống như người lâm vào hiểm cảnh chờ đợi có người khác tới cứu.
Khương Thần sau khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu kia, hắn chỉ khẽ ồ lên một tiếng sau đó liền quay đi.
Chuyện này cũng không nằm trong phạm trù hắn cần phải quan tâm. Chẳng qua vì tò mò mới tới gần xem. Hiện tại đã thỏa trí tò mò, hắn cũng nên rời đi.
“Tiểu ca ca…” Dưới giếng vang lên một đạo thanh âm trong trẻo.
Thanh âm này thoạt nghe vào quả thật khiến cho người ta cảm thấy mát lòng mát dạ. Thế nhưng nghe kĩ, loại thanh âm kia lại giống như ai oán phiền muộn.
Khương Thần không để ý tới. Hắn tiếp tục bước qua sân sau đi về sảnh trước.
“Tiểu ca ca…cầu giúp đỡ…” Thanh âm kia lại tiếp tục vang lên.
“Ta không giúp được ngươi.” Khương Thần lạnh nhạt nói: “Ngươi nên nói chuyện này với chủ nhân nơi đây.”
Sân nhỏ lúc này lâm vào im ắng.
Im lặng không được lâu, thanh âm thiếu nữ kia lại vang lên:
“Cha ta hắn không giúp được ta.”
“Lưu Lỗi là cha ngươi?” Khương Thần nghe vậy, khuôn mặt thoáng hiện lên sững sờ.
“Phải…thậm chí ta chết hắn cũng không hay biết.”
Khương Thần nghe vậy nội tâm lại nổi lên chút tò mò.
Theo hắn thấy Lưu Lỗi người này là hàng thật giá thật một vị phong thủy đại sư, hắn không thể không nhìn thấy giếng nhỏ này có vấn đề.
Vậy tại sao bản thân hắn lại không phát hiện ra sự tồn tại của thiếu nữ kia đây.
Nghe thiếu nữ kia kể lại, Khương Thần mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hóa ra thiếu nữ này là con gái Lưu Lỗi. Nàng tên Lưu Nhan, là một sinh viên đại học.
Cách đây nhiều năm, nàng trong một lần xích mích với Lưu Lỗi liền khăn gói lên thành phố học tập làm việc, cắt đứt liên lạc với mọi người từ đó không trở về nữa.
Sau ba bốn năm, bản thân cảm thấy nguôi ngoai, Lưu Nhan liền trở về quê thăm Lưu Lỗi. Thế nhưng lúc nàng trở về, Lưu Lỗi có việc phải ra ngoài.
Bản thân Lưu Nhan ở nhà một mình, trong đêm tối liền bị người đến toan tính hãm hiếp. Trong lúc quẫn bách, nàng liền nhảy xuống giếng nhỏ để trốn tránh.
Ngày trước giếng nhỏ kia vốn là nơi đốt vàng mã vì vậy bên dưới chỉ là nền đất đồng thời cũng không sâu cho lắm. Bởi vậy mà nàng khi thấy giếng nhỏ liền nhảy xuống không chút do dự. Không nghĩ tới lúc nhảy xuống, giếng kia được đào rất sâu cùng với có nước. Bản thân nàng khi đó liền gặp nạn.
Người gián tiếp hại chết nàng có lẽ vì quá sợ hãi nên cũng bỏ chạy mà không cứu giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh.
Bản thân Lưu Lỗi đến khi về nhà cũng không biết chuyện. Thậm chí hắn vẫn nghĩ con gái còn giận mình, do vậy hắn cũng không có tìm cách liên lạc.
Nghe đến đây Khương Thần khẽ lắc đầu.
Phong thủy bói toán a.
Xem cho người đạt được gì? Chỗ tốt nào? Tương lai ra sao? Cuối cùng lại không quay đầu nhìn xem mình đã mất đi thứ gì?
“Chuyện này nên từ Lưu Lỗi đến giải quyết cho ngươi đi.” Khương Thần lúc này lắc đầu nói.
“Hắn không nhìn thấy ta, làm sao đến giúp đây?”
“Hắn chẳng qua chưa muốn nhìn thấy ngươi mà thôi. Thời điểm hắn muốn nhìn thấy ngươi, tự khắc sẽ nhìn thấy.”
Khương Thần lạnh nhạt buông lại một câu mơ hồ sau đó đi về sảnh trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.