Vô Tận Trùng Sinh

Chương 102: Minh đại sư (2)




Lại nói, Minh Thiên sau khi nghe Khương Thần nói vậy, râu tóc liền dựng ngược. Hiển nhiên Khương Thần lời nói cùng thái độ khinh thị đã khiến cho hắn nổi giận.
“Tiểu tử, đừng cho mặt mũi còn không muốn.” Minh Thiên lạnh lùng nói, sâu trong ánh mắt lúc này nhiều hơn một đạo sát khí.
“Lão già, ngươi cũng đừng cho mặt mũi còn không muốn…cái gì mà Minh đại sư.” Từ Trạch Đông ở phía sau lúc này bước lên nói.
Hắn nhìn thấy Khương Thần vẫn một bộ lạnh nhạt, nội tâm không hiểu thấu cảm thấy yên tâm vô cùng. Do vậy đối với Minh Thiên người này không còn sợ hãi như lúc trước.
“Tiểu tử, họa từ miệng mà ra a.” Minh Thiên kêu lên.
Dứt lời, một bàn tay vươn về phía Từ Trạch Đông. Từ góc độ cùng lực đạo này mà nói, bàn tay kia vừa vặn có thể phiến nát miệng Từ Trạch Đông.
Chỉ là bàn tay Minh Thiên chưa chạm đến miệng Từ Trạch Đông liền bị Khương Thần chặn lại.
Hắn lạnh lùng nói:
“Ngươi nếu như còn muốn gây sự, ta cũng liền không khách khí nữa.”
“Không khách khí? Để ta xem xem ngươi không khách khí như thế nào.”
Minh Thiên một phiến kia bị Khương Thần chặn lại, lúc này nội tâm cũng có chút bất ngờ.
Đồng thời hắn ánh mắt nhìn Khương Thần nhiều thêm một tia hiếu kì.
Một phiến xuất kì bất ý cùng loại tốc độ kia, theo lý mà nói người bình thường khó có thể chặn lại được. Thế nhưng hắn lại bị thanh niên trẻ tuổi này nhẹ nhàng đón đỡ.
Xem ra đối phương cũng không phải người bình thường.
Điều này càng khẳng định cỗ dự cảm ban đầu của Minh Thiên.
Lại nói, Minh Thiên sau khi dứt lời, bàn tay chuyển hướng về phía Khương Thần.
Từ trong ống tay áo của hắn xuất hiện một đoàn khói xám.
Đoàn khói xám này so với khói của các phương tiện đi lại nhả ra có lẽ đậm màu hơn một chút. Nhìn qua có cảm giác giống như mấy oan hồn xuất hiện trên truyền hình.
“U Minh Trảo.” Minh Thiên khẽ quát lên.
Đoàn khói xám giống như được phù phép, sau khi tụ lại thành hình quỷ trảo, lập tức hóa cứng đánh về phía Khương Thần.
“Tiểu tử, đỡ được chiêu này coi như ngươi có bản lãnh.”Minh Thiên cười lạnh nói.
Bên cạnh hắn, vị Tiết lão bản cùng thanh niên nam tử sớm đã trợn trừng mắt.
Bọn hắn nghe danh Minh Thiên vì thế mới mời tới tham gia trận đấu giá này. Bản thân cũng chưa tường tận thủ đoạn của hắn.
Hiện tại trông thấy một màn kia, cả hai không thể không nói xuất hiện chút sợ hãi.
Người bình thường làm sao từ ống tay áo có thể vươn ra một cái quỷ trảo đây.
“Đám người tự xưng là có thể ngự quỷ các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?” Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên.
Dứt lời, tay trái hắn buông khỏi hộp kính đựng Hỗn Nguyên thạch. Lòng bàn tay xuất hiện một đạo lục quang.
Lục quang này sau khi sáng lên lập tức trở nên vặn vẹo thành một đồ án kì dị.
Tay trái Khương Thần cũng từ đó chộp về phía quỷ trảo.
Một màn tiếp theo khiến cho năm người tại hiện trường trợn tròn mắt.
Bọn hắn nhìn thấy quỷ trảo nhìn như lợi hại, nhìn như cứng rắn kia dưới một chộp của Khương Thần giống như băng phiến vỡ ra từng mảnh.
Minh Thiên khuôn mặt hiện lên khó coi, hắn đang định nói gì, chợt cảm nhận thấy một cỗ tử vong ập đến.
Theo phản xạ của bản thân, Minh Thiên khẽ lùi lại một bước, nhờ đó, cảm giác tử vong ập đến kia biến mất.
Bên này Khương Thần bóp vỡ quỷ trảo, một tay thuận thế cũng vươn tới tấn công Minh Thiên.
Một chiêu này của hắn gọi là Ngũ Bộ Tất Sát. Đây chưa tính là nguyên thuật, chỉ có thể coi là tiểu thuật mà thôi.
Chiêu thức này giống như tên gọi, trong năm bước chân tất lấy mạng đối thủ.
Khương Thần thường dùng chiêu này để bóp cổ địch nhân từ đó dễ dàng khống chế.
Hiện tại một chiêu xuất ra, không nghĩ tới Minh Thiên người này lại có thể tránh được.
Khương Thần nội tâm cũng có chút tán thưởng.
Lại nói, Minh Thiên sau khi tránh thoát được cỗ tử vong ập đến kia liền khẽ lau mồ hôi trên trán.
Ánh mắt hắn nhìn Khương Thần càng thêm ngưng trọng.
Thanh niên nhìn tưởng như hiền lành vô hại này không ngờ lại có thể uy hiếp tới tính mạng hắn.
Theo góc độ này nhìn tới, cỗ tử vong mới xuất hiện kia có lẽ xuất ra từ một trảo của hắn.
Nghĩ lại khoảnh khắc đó, Minh Thiên nội tâm vẫn còn run rẩy. Một trảo kia nếu như trúng đích, đầu của hắn ngày hôm nay coi như dọn nhà.
“Ta thời điểm đối mặt với địch nhân không muốn dông dài, xuất sử ra bản lãnh thật sự của ngươi đi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Mặc dù không thích dông dài thật, thế nhưng hắn vẫn có lòng tốt cho địch nhân được sử dụng thủ đoạn áp đáy hòm, miễn cho thời điểm bị giét chết lại hối hận không kịp.
Minh Thiên nghe vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ khó chịu.
Từ lúc xuất đạo tới nay hắn đã bao giờ chịu cảnh bị người nhìn với ánh mắt khinh thường như thế này. Vậy mà hôm nay hắn lại chịu cảnh này không chỉ một lần.
“Tiểu tử, ngươi sẽ phải hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này.” Minh Thiên sắc mặt trở nên âm trầm.
Ngược lại với bộ dáng đạo sĩ trừ tà bắt ma, hắn hiện tại nhìn giống như đang nhập ma thì đúng hơn.
Tóc tai Minh Thiên hiện tại dựng ngược, áo bào bay phấp phới. Hai mắt trở nên đỏ lòm giống như quỷ khát máu.
Chỉ thấy hắn dứt ra trên cổ một chuỗi vòng ngọc. Mặt ngọc của chiếc vòng này là một bức tượng phật quan âm màu đỏ.
“Huyết quan âm?” Khương Thần khẽ nói: “Có chút ý tứ.”
Nói đoạn, hắn hướng về phía Từ Trạch Đông cùng Từ Chính Thuần cười nhạt nói:
“Hai người các ngươi lui về phía sau, thuận tiện nói cho người không liên quan có thể rời xa khu vực này.”
Từ Trạch Đông cùng Từ Chính Thuần nghe vậy liền gật đầu, cấp tốc rời xa chiến trường.
“Tiểu tử ngươi nhìn ra?”
“Quan âm ngậm máu…xem ra ngươi cướp đoạt đi không ít sinh mệnh của người khác.” Khương Thần một bộ không quan tâm, hờ hững nói.
“Khặc khặc…” Minh Thiên không đáp, chỉ cười lên man rợ.
Trên tay hắn, vòng ngọc tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Loại ánh sáng này phát ra khiến cho người ta cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía.
Quan âm ngậm máu loại thủ đoạn này thường được các phú thương, các lão bản ưa chuộng sử dụng. Bởi vì sử dụng loại thủ đoạn này có thể vơ vét tài vận của người xung quanh về phía bản thân mình.
Theo đó, người sử dụng mỗi ngày trích ra một giọt máu của bản thân nuôi ngọc. Thế nhưng ít ai biết, sử dụng loại thuật pháp này, đánh đổi liền là sinh mệnh của bản thân.
Tài vận vơ vét được càng nhiều, sinh mệnh trôi đi liền càng nhanh.
Huyết quan âm kia chỉ cần truyền tay người này quan người khác, liền chính là ngậm không biết bao nhiêu máu tươi, chứa bao nhiêu oán khí.
Rơi vào tay người biết thôi động thuật pháp, huyết quan âm kia coi như vô cùng nguy hiểm.
Lại nói, Minh Thiên lúc này cắn nát đầu ngón tay. Sau khi nhỏ lên trên mặt ngọc một giọt máu tươi, hắn liền khẽ lẩm nhẩm chú ngữ.
Đoạn, Minh Thiên bóp nát huyết quan âm. Toàn bộ mảnh vỡ ném lên không trung.
Không trung một mảnh trời tối đen lúc này chợt đỏ rực một màu máu.

“Huyết sắc? Là quỷ thuật đại sư nào đang thôi động pháp thuật?”
“Đây là huyết quan âm a…không biết vị kia có thể gọi ra bao nhiêu tôn lệ quỷ.”
“Đây là…?
Bầu trời nhuộm huyết sắc không thể không nói đánh động rất nhiều phong thủy đại sư. Tại Vân Minh cũng như khu vực xung quanh Vân Minh thành phố.
Những người biết hàng có người hiện lên vẻ sùng bái, có người khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng khó coi.

Lại nói, bầu trời lúc này nhuộm huyết sắc.
Trên không trung tại vị trí Minh Thiên đứng lúc này xuất hiện vừa vặn một trăm đầu lâu bằng máu.
Một trăm đầu lâu này có một điểm chung liền là tóc tai bù xù, răng nanh chìa ra nhọn hoắt. Hai hốc mắt hoàn toàn trống rỗng.
“Trăm đầu lâu a…” Khương Thần khẽ cảm thán: “Đây là Bách Quỷ Dạ Hành.”
“Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi một mặt này vẫn là rất am hiểu.” Minh Thiên lạnh lùng nói.
Hắn thấy Khương Thần liếc mắt liền có thể nhận ra loại trận thế bản thân sắp sửa sử dụng, nội tâm cũng có chút sửng sốt. Thế nhưng bên ngoài vẫn phải giả một bộ lạnh lùng không quan tâm bộ dáng.
Khương Thần ném cho Minh Thiên một ánh mắt tán thưởng.
Minh Thiên loại thủ đoạn này coi như có thể thuộc phạm trù nguyên thuật tại Đại Thiên Nguyên Giới.
Mặc dù loại thủ đoạn này nếu như so với nguyên thuật thì chỉ là một loại hạ đẳng nguyên thuật. Thế nhưng phàm nhân tại Lam Hải tinh này có thể dựa vào một hệ thống tu luyện khác đánh ra một kích sánh với nguyên thuật, điều này liền đã rất thành tựu.
Minh Thiên nhìn thấy Khương Thần vẫn một bộ khinh thường dáng vẻ, sát ý càng thêm dâng trào.
Thanh niên này hôm nay nếu như để cho hắn sử dụng thủ đoạn áp đáy hòm, vậy liền chỉ có một kết quả. Một là bản thân sống, hai là đối phương sống.
Minh Thiên trong lòng nghĩ vậy, tay vẫn không ngừng kết ấn.
Chỉ thấy trên thiên không. Toàn bộ huyết sắc thu về, một trăm đầu lâu kia thuận thế liền mọc ra tay chân cùng thân thể. Trăm đầu người lúc này hiện rõ là trăm cái lệ quỷ.
Từ Trạch Đông cùng Từ Chính Thuần theo lệnh của Khương Thần đã tránh ra xa, đồng thời đối với người xung quanh có cảnh báo.
Tất cả mọi người ban đầu còn có chút không tin tưởng, thế nhưng thời điểm một trăm đầu lâu máu kia hiện ra, bọn hắn sớm đã sợ mất mật.
Hai cha con Tiết lão bản đi cùng Minh Thiên lúc này cũng đã bỏ trốn mất dạng.
Bọn hắn không khó nhận ra, thanh niên tóc dài này bản lãnh cũng không hề nhỏ, ngày hôm nay Minh Thiên hoặc thanh niên này một trong hai người thắng, bọn họ cũng đều không có quả ngon để ăn.
Vì vậy tất yếu lúc này liền là về dọn dẹp nhà cửa bỏ trốn cho sớm.
Lại nói, Minh Thiên sau khi hoàn thành triệu hoán, lúc này thở ra một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ tự đắc nhìn về phía Khương Thần.
“Tiểu tử, hiện tại hối hận cũng đã muộn. Giao ra viên thạch kia, lão phu cho ngươi toàn thây.” Minh Thiên nói: “Bằng không ta sẽ rút hồn ngươi ra nuôi bách quỷ.”
Khương Thần nhìn về phía một trăm lệ quỷ đỏ như máu kia khẽ thở dài một hơi:
“Vẫn thiếu chút hỏa hầu a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.