Vô Tận Đan Điền

Chương 953: Thiên Ngoại chí bảo (1)




- Đi thôi!
Thấy Nhiếp Vân đã thu thập sạch sẽ xong, Đạm Đài Lăng Nguyệt lại lần nữa khôi phục thái độ lạnh lùng trước đó. Nàng tiếp tục bay vào chỗ sâu trong Quỷ Vụ minh hải.
Quỷ Vụ minh hải sâu không thấy đáy, hai người liên tục phi hành thời gian dài như vậy, dựa theo tốc độ này mà nói. Cho dù là Khí Hải đại lục thì có lẽ hắn cũng đã bay ngang qua được rồi. Thế nhưng bây giờ ngay cả tận cùng cũng không nhìn thấy. Cũng giống như lúc tiến vào vậy, chỉ là nước càng thêm đen, yêu thú càng nhiều hơn mà thôi.
- Ngươi đi theo ta đằng sau, nơi này có rất nhiều mạch nước ngầm!
Lại phi hành một ngày, một đường đánh chết mấy chục đầu yêu thú Nạp Hư cảnh đỉnh phong, đột nhiên sắc mặt Nhiếp Vân trở nên ngưng trọng rồi nói một câu.
Dưới Thiên nhãn quan sát, ở phía trước xuất hiện rất nhiều ám lưu.
Ám lưu ở trong Quỷ Vụ minh hải không giống như Địa Ngục hàn lưu trong Tử Hoa Động Phủ, mang theo đặc tính truyền tống, một khi bị cuốn vào trong. Nhất định sẽ bị truyền tống đến ở chỗ sâu nhất trong hư không. Nếu như còn muốn trở về sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa trong hư không còn có rất nhiều hiểm địa, so với hư không loạn lưu còn cường đại hơn nhiều. Đừng nói là Nạp Hư cảnh hậu kỳ, mặc dù là Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong rơi vào thì cũng sẽ bị chết không có chỗ chôn!
Cũng giống như nơi Nhiếp Vân vẫn lạc, Vạn Giới sơn kiếp trước vậy. Nó lơ lửng ở bên ngoài Phù Thiên đại lục, một khi tiến vào trong đó sẽ lập tức bị lực lượng đặc thù đánh nát thành bụi phấn. Dù là Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
Bất quá, tuy rằng ám lưu của Quỷ Vụ minh hải đáng sợ. Thế nhưng đối với thiên phú Thiên Nhãn mà nói, cũng không tồn tại khó khăn quá lớn, cũng có thể sớm nhìn thấy. Một đường này hai người cẩn thận từng li từng tí tiến lên. Đoạn đường tràn ngập ám lưu đối với những người khác mà nói nguy hiểm vô cùng. Thế nưhng đối với Nhiếp Vân mà nói, lại không có bất kỳ uy hiếp nào.
Có mọt lần nguy hiểm nhất chính là ám lưu đột nhiên di chuyển, đến gần chỗ Đạm Đài Lăng Nguyệt. Lúc ấy nhìn thấy loại tình huống này, Nhiếp Vân sợ tới mức trái tim cũng nhảy lên cổ họng. Bất quá cuối cùng bạch quang trên ngươi Lăng Nguyệt lóe lên. Không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà không ngờ ám lưu lại quay trở về.
Ám lưu của Quỷ Vụ minh hải là do thiên địa sinh ra. Khi di chuyển cũng là không có quy luật, cho dù là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, muốn di chuyển nó cũng là chuyện cơ hồ không có khả năng. Loại thủ đoạn này của Đạm Đài Lăng Nguyệt khiến cho Nhiếp Vân nghi haowjc rất lâu.
Bất quá nghĩ tới phiến gỗ nhìn bình thường mà Thiên Huyễn lấy ra từ trên người lão tửu quỷ cũng có uy lực cực lớn thì hắn cũng không còn quá giật mình nữa.
Có thể trở thành Vô Thượng trưởng lão của Hóa Vân tông, ai mà không có một ít thủ đoạn không muốn người ta biết cơ chứ? Mà Đạm Đài Lăng Nguyệt là đệ tử của hắn, thủ pháp bảo vệ tính mạng nhất định cũng có không ít.
- Là bảo bối mà ta lấy được trong một huyệt mộ thương cổ. Thế nhưng chỉ có thể dùng một lần. Sau đó gặp lại cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Dường như cũng nhin thấy hắn nghi hoặc, Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên lên tiếng giải thích một câu.
- Ha ha!
Nghe thấy nàng giải thích như vậy Nhiếp Vân gật gật đầu, đã tin tưởng nàng bảy, tám phần.
Tu luyện giả thượng cổ so với tu luyện giả hiện tại còn cường đại hơn nhiều. Trên người có rất nhiều bí thuật, tầng tầng lớp lớp. Chuyện mà hiện tại không có cách nào làm được. Thế nhưng ở thời kỳ thượng cổ, muốn làm được cũng không quá mức khó khăn.
- Đến nơi rồi!
Lại phi hành cả buổi, khi Nhiếp Vân đang cảm thấy phi hành không thấy tận cùng thì chợt nghe thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt ở bên cạnh hô nhỏ một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đã thấy đã đến tận cùng của Quỷ Vụ minh hải. Một quần thể cung điện khổng lồ xuất hiện ở trước mặt hai người.
Cung điện của bọn họ hoàn toàn khác với kiến trúc trong Thiên Ngoại thiên, phong cách cổ xưa, khí tức hùng hậu, mang theo cảm giác nặng nề xuyên thấu lịch sử.
Cung điện giống như một cái chụp cực lớn. Bao phủ ở bên trong nước biển đen kịt, bên trên có quang điểm lâp lòe, tựa như bầu trời đầy sao đêm, vô cùng kỳ quái, khó có thể tưởng tượng được.
Những điểm sáng này giống như tinh không thực sự vậy, thoạt nhìn khoảng cách rất gần. Thế nhưng ý niệm tinh thần lại căn bản không thể dò xét ra được. Giống như những vật này ở giữa hai trạng thái tồn tại và không tồn tại vậy. Dù là hắn kiến thức rộng rãi thì cũng cảm thấy trước mắt choáng váng, trong lòng khiếp sợ không nói nên lời.
- Sao bên trong Quỷ Vụ minh hải lại có một cung điện như vậy chứ? Sao cho từ trước tới nay ta chưa từng nghe nói qua?
Nhiếp Vân thì thào tự nói.
Một cung điện như vậy, nếu như chỉ nhìn uy lực quy mô một cách đơn thuần. So với Tử Hoa Động Phủ còn cường đại hơn, kiếp trước hắn thân là Vô Thượng trưởng lão của Hóa Vân tông, không ngờ lại không biết ở chỗ đệ tử thí luyện lại có bảo vậy như này!
- Cái cung điện này chính là Thiên Ngoại chí bảo kia.
Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
- Cái gì? Cái này là Thiên Ngoại chí bảo?
Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ.
Vốn hắn tưởng rằng cái gọi là Thiên Ngoại chí bảo chỉ là binh khí, thiên thạch các loại gì đó. Thế nhưng không ngờ lại là tòa cung điện này? Chuyện này... Chuyện này cũng quá cổ quái a!
Lại nói, chí blợi hại như thế ảo, vì sao Phá Không Cảnh trưởng lão của Hóa Vân tông không đến lấy? Bảo bối so với Tử Hoa Động Phủ còn lợi hại hơn, đổi lại là ai cũng sẽ phải điên cuồng a.
Đương nhiên, trong lúc khiếp sợ đồng thời hắn cũng có chút thất vọng. Vốn hắn cho rằng Thiên Ngoại chí bảo có thể ẩn chứa khí tức đặc thù, có thể khiến cho thực lực của hắn lần nữa gia tăng. Thế nhưng hiện tại xem ra, đã không có khả năng này nữa.
Loại bảo vật giống như cung điện này, cũng giống như Tử Hoa Động Phủ vậy. Thuộc về kiểu bảo vật không gian, trừ phi bên trong có được bảo vật. Nếu không, sẽ không thể nào ẩn chứa khí tức đặc thù được.
- Tám vị Vô Thượng trưởng lão của Hóa Vân tông cũng đã tới mấy lần, thế nhưng đừng nói tới luyện hóa, ngay cả vào cũng không vào được. Sau mấy lần không có kết quả, tâm tư của bọn họ cũng đã phai nhạt...
Nhìn ra nghi ngờ của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt mở miệng giải thích một câu.
- Đã tới? Ồ.
Nhiếp Vân gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.