Vô Tận Đan Điền

Chương 870: Thiên phú Thiên thủ sư




Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Vân có ngốc cũng biết rõ biến hóa của liễn xa nhất định là do đệ đệ làm ra. Trong lòng hắn căng thẳng, thân thể nhoáng cái chui ra khỏi Tử hoa động phủ.
Lúc này liễn xa như gặp địa chấn, tất cả ma khí đều chạy tới một mặt khác của xe, cả thùng xe cũng liên tục vỡ vụn, khắp nơi đều đang sụp xuống.
Nhiếp Vân đặt Linh binh tuyệt phẩm Trục lãng thuẫn phía trước, lại kích phát thiên phú phòng ngự trên người ra, ngăn cản những thứ lộn xộn đang rơi xuống. Hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới quả nhiên bởi vì đệ đệ xuất hiện mà lần nữa xảy ra biến hóa. Thi thể cực lớn kia dường như cảm ứng được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng đột nhiên co lại. Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, lưng đổ mồ hôi lạnh. Cho dù thực lực đạt tới Nạp hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng không thể che dấu sự khủng hoảng trong lòng, bởi vì...
Nụ cười này không ngờ lại giống Nhiếp Đồng vừa rồi như đúc.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy thi thể từ viễn cổ xuyên qua không gian bay tới, không ngờ lại có nụ cười giống như đệ đệ, tinh thần Nhiếp Vân kéo căng, không biết nên làm gì bây giờ.
Ầm ầm.
Hắn còn chưa nghi thông suốt thì thi thể cực lớn phía dưới dường như cũng đã nghĩ thông suốt. Ở phía dưới có thanh âm bị nghiền nát vang vọng, thi thể này mở cái miệng lớn ra, một đạo quang mang chậm rãi bay lên, bay về phía thi thể của Nhiếp Đồng.
Sưu sưu..
Đi tới trước mặt Nhiếp Đồng, dường như Nhiếp Đồng cũng có cảm ứng cho nên cũng mở miệng. Quang mang kia chậm rãi tiến vào trong miệng Nhiếp Đồng, tựa như là một cái cầu kết nối giữa hai thi thể lớn nhỏ vậy, dường như lại đang tiến hành truyền năng lượng theo cách quỷ dị mà thần bí nào đó.
Nhìn thấy loại tình huống này, Nhiếp Vân cũng không biết đối với đệ đệ là tốt hay là xấu. Thế nhưng cho dù muốn ngăn cản cũng không được. Hắn chỉ có thể nhìn tình cảnh trước mặt, hai lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi.
Uy thế mà thi thể cực lớn kia phát ra thực sự quá cường đại, cho dù thực lực của hắn hiện tại tiến nhanh, tiến lên như vậy chỉ sợ còn chưa tới trước mặt cũng đã bị quang mang mà đối phương phát ra đánh thành tro bụi.
Cả hai căn bản không thể so sánh.
Xoẹt xoẹt...
Nương theo lực lượng không ngừng rót vào, thi thể Nhiếp Đồng phát ra tiếng vang, thanh âm không lớn, nhưng mà lại làm cho hai hàng lông mày Nhiếp Vân không ngừng nhảy lên, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ông.
Ngay khi hai thi thể đang truyền tống năng lượng một cách quỷ dị thì viên cầu lơ lửng trên không trung khẽ động, dường như phát giác được gì đó, thoáng cái đã bắn ra, đánh về phía thi thể cực lớn kia.
Ầm ầm.
Thoáng cái chặt đứt truyền tống năng lượng giữa hai thi thể. Đồng thời còn hung hăng đâm vào cái đầu của thi thể cực lớn này.
Cả hai va chạm, một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa đồng thời bộc phát. Nhiếp Vân không nghe thấy được một chút thanh âm nào thì đã nhìn thấy không gian này sụp đổ, vô số ánh sáng lập tức bị lỗ đen thôn phệ.
- Thật là lợi hại...
Thấy một màn như vậy, ở chỗ sâu trong lòng Nhiếp Vân sinh ra cảm giác vô lực.
Cũng là không gian nghiền nát, thế nhưng khác biệt vẫn rất lớn. Loại không gian nghiền nát như này, không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng mất tích đã nói rõ toàn bộ đã bị chỗ vỡ nát kia thôn phệ. Nhìn lỗ đen trước mắt không lớn, nhưng mà một khi ném ra ngoài, chỉ sợ cả Phù Thiên đại lục sẽ bị phá hủy.
Công kích thật là cường đại.
May mắn là viên cầu và thi thể này nhìn qua không có ý thức nhưng lại có lực khống chế năng lượng rất mạnh, cũng không có bất kỳ chút năng lượng nào phát tán ra. Nếu không đừng nói là ở chỗ này, cho dù là Tử Hoa động phủ ở đây cũng sẽ bị biến thành tro bụi.
Ầm ầm.
Bị viên cầu cực lớn va chạm, thi thể cực lớn kia dường như mất đi hoạt tính, tựa như là gốm sứ, từ trên trán xuất hiện khe nứt, lập tức giống như mạng nhện lan tràn từ trên xuống dưới, dần dần vỡ ra.
Mà viên cầu kia cũng mất đi quang mang sáng bóng vốn có, từ trên không trung rơi xuống, lung lay sắp đổ.
Nhìn bộ dáng có lẽ là lưỡng bại câu thương.
Hai đồ vật từ viễn cổ này Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, hắn nhìn về phía thi thể Nhiếp Đồng.
Lúc này toàn thân cao thấp của Nhiếp Đồng dường như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất nào đó. Tuy rằng hai mắt vẫn nhắm nghiền như trước, không có tỉnh lại. Nhưng mà thân thể vốn gầy yếu lúc này cơ bắp no đủ, cả người dường như to thêm một vòng, từ trong ra ngoài đều tản mát ra lực lượng bạo tạc, tràn ngập tính hủy diệt.
Chỉ liếc mắt nhìn thì Nhiếp Vân đã biết rõ cho dù Linh Tê luyện thể quyết của hắn đạt tới ngũ trọng đại thành cũng không thể nào là đối thủ của Nhiếp Đồng.
Tuy nhiên, vẫn không có dấu hiệu sống lại như trước.
Ầm ầm ầm.
Lúc Nhiếp Vân nhìn đệ đệ thì viên cầu và thi thể cực lớn bên ngoài lại lần nữa chiến đấu. Có thể là bởi vì song phương đều bị tổn thương, lực lượng tiêu hao nhiều, cho nên không còn lực khống chế cường đại như vừa rồi nữa. Không gian chung quanh nghiền nát, tựa như mạng nhện không ngừng lan tràn. Thi thể của đệ đệ hắn cũng ở trong phạm vi đó, dường như tùy thời có thể bị hút vào trong vết nứt không gian rồi biến mất vĩnh viễn vậy.
- Hai người bọn họ không biết đang làm cái gì, lực lượng giao thủ quá lớn. Một khi hủy hoại thi thể đệ đệ, cho dù tìm được Linh hồn triệu hoán sư cũng vô dụng....
Thấy một màn như vậy, trên mặt Nhiếp Vân hiện lên vẻ lo lắng.
Thi thể đệ đệ hắn không thể có chút tổn thương nào, một khi bị nghiền nát, cho dù tìm được Linh hồn triệu hoán sư triệu hồn linh hồn về cũng vô dụng.
- Đệ ấy vì cứu ta mà ngay cả cái mạng cũng không muốn, ta không thể để cho thi thể đệ ấy bị tổn thương. Vạn nhất thi thể đệ đệ bị hai lão quái vật giao thủ đụng nát, cho dù chết cũng khó có thể ăn nói với đệ ấy. Mà đệ ấy còn sống cũng không tha thứ cho ta.
Nghĩ vậy, cắn răng một cái, hai mắt Nhiếp Vân híp lại, tiến về phía trước một bước, muốn kéo thi thể đệ đệ về.
- Nhiếp Vân, ngươi không được làm chuyện điên rồ, hai đồ vật này va chạm tạo ra lực lượng quá lớn, ngươi tiến lên chỉ có con đường chết mà thôi.
Còn chưa đi được mấy bước thì chợt nghe thấy thanh âm lo lắng vang vọng, đồng thời tức thì có người ngăn cản trước mắt hắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Di Tĩnh không biết từ lúc nào cũng đã theo hắn từ trong Tử Hoa động phủ đi ra ngoài, đứng phía trước ngăn hắn lại, vẻ mặt lo lắng.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.