Vô Tận Đan Điền

Chương 867: Xuất quan (2)




Ngón tay mang theo pháp lực trùng kích mạnh mẽ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy lực lượng mạnh mẽ vọt thẳng tới. Di Tĩnh cảm thấy ngực khí chịu, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau bảy tám bước.
Một khi người lui về phía sau, lực công kích của trường tiên lập tức yếu đi. Nàng lập tức nhìn thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng vươn tay, trường tiên đã bị hai ngón tay hắn kẹp lấy, dường như là một cọng rơm rạ không có chút uy lực nào vậy.
- Cái gì?
Trường tiên không giống như côn bổng, mềm mại như rắn, đừng nói là nắm, cho dù thi triển, chỉ cần hơi chút vô ý cũng đả thương chính bản thân mình. Vừa rồi cho dù lùi về phía sau làm cho lực lượng của Long Đằng cửu châu yếu hơn một chút, nhưng mà uy lực trên thực tế vẫn rất mạnh. Cho dù cường giả Nạp hư cảnh sơ kỳ mạnh mẽ xông lên thì cũng sẽ bị giết chết tại chỗ. Một tiên có kình lực mạnh mẽ như thế mà bị hai ngón tay của đối phương nắm?
Di Tĩnh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Hai chiêu ngắn ngủi, cũng là chiêu số lúc trước. Hai tháng trước đối phương chật vật không có cách nào trốn tránh mà bây giờ lại đơn giản tiếp được như vậy. Ngay cả hai chiêu cũng không có ra, chỉ là hai ngón tay, làm sao có thể?
- Ta không tin.
Di Tĩnh thét một tiếng, muốn rút trường tiên trở lại. Thế nhưng nàng lại phát hiện ra dường như trường tiên dính vào trên tay đối phương vậy, không có chút nhúc nhích nào. Sắc mặt nàng đỏ lên, gầm lên một tiếng. Hai ngón tay lập lòe, đâm thẳng về phía trước.
Nàng là trị liệu sư, cánh tay bị bẻ gãy lúc trước đã sớm được chữa trị tốt. Lúc này lần nữa đánh ra là dùng tới thiên phú Thiên thủ sư. Hai ngón tay tựa như hai thanh lợi kiếm, không có chút lưu tình nào.
Nếu như nói vừa rồi chỉ là đọ sức thì hiện tại hai chiêu không có kết quả, nàng thẹn quá hóa giận, chính vì vậy đã mất đi kiên nhẫn, hạ sát thủ với Nhiếp Vân.
Tiếng đùng đùng vang vọng không dứt.
Thiên phú Thiên thủ sư vừa ra, không khí vang vọng tiếng giòn vang liên tiếp.
Không gian trong Tử Hoa động phủ so với bên ngoài yếu ớt hơn rất nhiều. Chỉ một thoáng đã vỡ vụn như là dưa hấu, xuất hiện vết nứt không gian cực lớn.
- Thiên phú Thiên thủ sư, vừa vặn để ta xem nó rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Một tiếng than nhẹ như tiên nhạc vang lên, Nhiếp Vân ở phía đối diện cũng có chút ngưng trọng. Hắn không còn vẻ trêu chọc như vừa rồi nữa mà bàn tay giơ lên, biến thành một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt.
Hỏa diễm cực nóng, vừa mới xuất hiện đã thiêu đốt không gian làm cho không gian vặn vẹo.
Sưu sưu sưu...
Bàn tay bằng hỏa diễm còn không có va chạm với hai ngón tay của Thiên Thủ sư thì trên không trung đã diễn biến ra vô số kiếm thuật, tựa như thiên hạ kiếm đạo tập trung lại đây vậy.
Nghe đồn kiếm thuật đạt tới đỉnh phong thì có thể diễn dịch đủ loại thành kiếm thuật, hóa thành kiếm chiêu. Trước kia Di Tĩnh không tin, hiện tại nhìn thấy một màn trước mắt, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, đây mới gọi kiếm thuật. Những thứ mà trước kia nàng nhìn thấy, cho dù là kiếm chiêu của ca ca Di Hoa nàng cũng chỉ như một đứa trẻ, vô cùng nực cười.
Phanh.
Hai chưởng ngạnh kháng với nhau, không gian chỗ giao thủ xuất hiện một lỗ đen cực lớn, khuôn mặt Di Tĩnh tức thì đỏ lên.
Sưu..
Thoáng cái bay ra ngoài, nặng nề đập vào mặt đất. Mà Nhiếp Vân ở phía đối diện tuy rằng rung động, sắc mặt khó coi, nhưng đương nhiên so với Di Tĩnh còn tốt hơn rất nhiều. Trị liệu chi khí vận chuyển, qua giây lát đã triệt để khôi phục.
- Ngươi... Ngươi... Không có khả năng, thực lực ngươi sao lại có thể tăng trưởng nhanh như vậy? Ta không tin.
Thấy Nhiếp Vân vận dụng chiêu thức cổ quái, chỉ bằng vào một tay diễn dịch ra kiếm pháp đã có thể đánh bại một kích toàn lực của thiên phú Thiên thủ sư. Chuyện này khiến cho Di Tĩnh cảm thấy thực sự phát điên.
Đây còn là người nữa hay không?
- Khục khục, trước tiên bất kể có tin hay không thì ngươi cũng nên mặc y phục vào rồi nói sau...
Nàng còn chưa nói hết thì đã thấy sắc mặt Nhiếp Vân đỏ lên. Nàng cúi đầu nhìn xuống thân mình, vừa nhìn thiếu chút nữa đã ngất đi.
Trước đó nàng bị cấm chế trong động phủ giam cầm, không thể thay y phục. Sau khi giam cầm tiêu trừ, nàng chỉ lo chiến đấu với Nhiếp Vân mà quên đi y phục trên người nàng là do đối phương phủ lên, rộng thùng thình. Vưa rồi lại chiến đấu quá mức kịch liệt cho nên bị khí lãng xẹt qua, y phục biến thành một đống tro bụi. Bây giờ rõ ràng toàn thân nàng đang trần trụi, ngực mượt mà, hai điểm đỏ thẫm cùng với núi rừng ngượng ngùng giữa hai chân... Tất cả đề hiển hiện trước mắt đối phương.
Nhìn một lần đã không còn sót lại thứ gì cả.
Lấy ra một bộ y phục vội vàng mặc vào, lúc này Di Tĩnh mới cảm thấy cảm giác nóng bỏng trên mặt mình giảm đi đôi chút. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên cách đó không xa vẫn đang nhìn về phía nàng. Sắc mặt nàng lần nữa đỏ ửng, nhướng mi, nói:
- Ngươi mau chóng quên đi tất cả những gì ngươi vừa nhìn thấy, cái gì cũng không thấy, cũng không được nói cho người khác.
- Quên đi? Không thể nói cho người khác sao/
Vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái không thôi.
- Không sai, ai cũng không được nói. Ngay cả yêu sủng của ngươi cũng không thể. Càng không thển ói với người khác. Nói ngươi từng đánh ta... chuyện liên quan tới mông ta...
Nói tới mông, Di Tĩnh cảm thấy phía mông lần nữa truyền tới cảm giác nóng rát, đau đớn. Nghĩ tới Nhiếp Vân trước mắt không có chút thương hương tiếc ngọc nào, nàng hung hăng lườm hắn một cái.
- Được, ta không nói.
Nhiếp Vân có chút giở khóc giở cười.
Nói ra chuyện này trên mặt chính hắn cũng không nhịn được.... Đánh nữ nhân cũng không phải là chuyện gì đáng để nói.
- Ồ? Tu vi của ngươi... Nạp hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong? Thời gian hai tháng mà ngươi đột phá vượt Thiên Kiều cảnh, trực tiếp đạt tới Nạp Hư cảnh? Chuyện này...
Hai tháng tích cóp từng chút lửa giận, bởi vì xấu hổ mà yếu bớt. Lúc này Di Tĩnh mới phát hiện ra thực lực thiếu niên trước mắt đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Tu luyện tấn cấp, Thiên Kiều cảnh là một cánh cửa, Nạp hư cảnh cũng là một cánh cửa. Thiên Kiều cảnh câu thông thiên địa chi kiều, mượn xu thế thiên địa, mỗi khi tấn chức một cấp bậc nhỏ đều rất là khó khăn, chứ đừng nói là Nạp Hư cảnh độ khó tăng lên gấp chục lần.
Lúc trước vì có thể bước vào Nạp Hư cảnh, ca ca Di Hoa tốn một cái giá to lớn, làm cho người khác tặc lưỡi. Nếu như đổi thành linh thạch tuyệt phẩm tuyệt đối giá cả có thể vượt qua mấy chục vạn khỏa. Dù là như vậy nàng cũng phải bế quan suốt sáu tháng mới từ Thiên Kiều cảnh đỉnh phong thành công tấn cấp. Mà tiểu tử trước mắt này dùng thời gian hai tháng, chẳng những đột phá Thiên Kiều cảnh, Nạp hư cảnh mà thực lực còn tăng lên tới Nạp hư cảnh đỉnh phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.