Vô Tận Đan Điền

Chương 848: Nữ nhân điên (2)




Nữ nhân này không phải chỉ muốn hỏi tại sao hắn nhìn thấu ngụy trang của nàng thôi sao? Không tới mức hung ác như vậy chứ? Hơn nữa bằng vào lực khống chế của cường giả Nạp Hư cảnh, một trảo không trúng thì thu hồi lực lượng, không làm ảnh hưởng tới dân chúng bình thường. Có lẽ chuyện này không quá là khó khăn. Nhưng mà tiểu nữu này không ngờ lại đại khai đại hợp, chỉ sợ tửu lâu này sụp xuống sẽ có hơn mười người bị thương a.
Về phần tử vong Nhiếp Vân cũng không để ý, nơi này là Phù Thiên đại lục, lại là hắc thị nổi danh. Người có thể sống ở đây cho dù là đầu bếp bình thường, tiểu nhị chỉ sợ ít nhất cũng có được thực lực Pháp Lực cảnh.
Loại thực lực này đã có thể phi hành, đất đá, kiến trúc sụp xuống cũng không thể nào đánh chết được bọn hắn.
- Đừng đi, nói rõ chuyện sao ngươi lại nhìn thấu ngụy trang của ta, hơn nữa còn dạy ta thủ pháp này, nếu không ta giết ngươi.
Thấy Nhiếp Vân quay người, định lần nữa rời đi. Di Tĩnh hô một tiếng, lần nữa ra tay.
Lại là một chưởng ấn, lần này là một chưởng ấn màu bạc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lập lòe, nhìn qua xinh đẹp nhưng lại mang theo sát ý rất mạnh.
Chỉ nhìn uy thế đơn thuần, một khi không tránh được, bị đánh trúng, cho dù không bị gãy xương thì cũng bị trọng thương.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta có thù hận gì không?
Thấy đối phương từng chiêu đều tàn nhẫn, Nhiếp Vân cũng không nhịn được nữa mà mở miệng quát. Nắm tay xiết chặt, xương sống ngưng tụ, một cỗ lực lượng từ bắp chân lan tràn ra, trải qua lưng eo xoay tròn phát lực, từ trong cánh tay đánh ra.
Tiếng phanh như là thanh âm tên rời khỏi cung, trong không khí vang lên tiếng rít sắc bén.
Cong lưng như cung, đánh ra như tên.
Loại cách nói này chính là lời nói thường dùng nhất của cường giả luyện thể cảnh, nói là trướck hi phát lực thì tất cả cơ bắp phải phối hợp lại một chỗ, tựa như cây cung kéo căng. Một khi ra tya thì giống như mũi tên bắn ra, núi cao sụp đổ, thế không thể đỡ.
Chiến lực mạnh nhất của Nhiếp Vân hiện tại chính là cơ bắp phối hợp với Đại lực đan điền chứ không phải là pháp lực, đối mặt với cường giả Nạp Hư cảnh, hắn biết rõ pháp lực vô dụng cho nên vừa mới ra tay đã dùng tới lực lượng cơ bắp.
Phanh.
Lực lượng giống như mũi tên tập trung trên nắm tay của Nhiếp Vân, hung hăng va chạm với chưởng ấn màu bạc kia. Một tiếng trầm đục vang vọng, khí lưu lan tràn, chưởng ấn cực lớn bị một quyền của hắn đánh tan, hóa thành pháp lực ngập trời.
- Ngươi là người đầu tiên dùng lực lượng thân thể đơn thuần đánh nát Ngân chưởng của ta. Hì hì, ta ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi, đừng có đi.
Nhìn thấy đối phương không dùng bất kỳ pháp lực nào đã đánh nát tuyệt chiêu của mình, hai mắt Di Tĩnh sáng ngời, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Có thể được mọi người trong tông môn gọi là Tiểu Bá vương cũng đủ để thấy được nàng coi trời bằng vung tới cực điểm. Thật vất và mới tìm được người chơi hay như vậy, dám chính thức đánh nhau với nàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập vẻ hưng phấn. Tuy nhiên sự hưng phấn này còn chưa chấm dứt hì đã nhìn thấy thiếu niên thoát ra khỏi tửu điếm, bay lên trên bầu trời.
- Lên cho ta... Xuống đây đi a.
Thật vất vả mới tìm được người chơi vui, sao nàng có thể buông tha cho được? Vì vậy hai tay lại mạnh mẽ đánh lên trên.
Ầm ầm.
Những cái bàn còn lại cùng đống đất đá vụn của tửu điếm được nàng dùng pháp lực hấp dẫn, đánh về phía Nhiếp Vân trên không trung.
Những cái bàn, đá vụn này nhìn như rất bình thường, nhưng mà lại phối hợp với pháp lực của nàng thì uy lực vô cùng kinh người. Cho dù thân thể Nhiếp Vân mạnh mẽ, một khi ngạnh kháng cũng sẽ bị thương.
- Nữ nhân này quả thực có bệnh..
Thấy đá vụn đầy trời, cho dù trốn cũng không nổi, tránh cũng không thoát, đồng tử Nhiếp Vân co rút lại, vẻ mặt vốn âm trầm lập tức khẽ đổi.
Chẳng phải lão tử chỉ nhìn ra ngươi ngụy trang thôi sao? Cần gì phải hung ác như vậy chứ?
Tình huống lúc này không để cho Nhiếp Vân có thời gian nghĩ nhiều, hắn biết rõ không có cách nào trốn tránh cho nên cũng không tránh né. Ngón tay điểm về phía trước, một cái khiên tròn xuất hiện trước mắt.
Toàn thân cái khiên tròn này đen kịt, vừa mới xuất hiện đã đón gió bành trướng, lập tức che trước ngườih ắn.
Thứ này gọi là Trục Lãng thuẫn, là một kiện Linh binh tuyệt phẩm, lấy ra ở tàng bảo khố của Kiếm Thần tông. Mấy ngày nay chạy đi hắn đã sớm luyện hóa nó. Lúc này biết rõ không tránh được cho nên hắn mới lấy ra.
Tiếng đùng đùng vang vọng không dứt.
Rất nhiều cái bàn, đá vụn ẩn chứa pháp lực đánh vào lá chắn, phát ra thanh âm như mưa to, đồng thời tất cả cũng bị ngăn cản bên ngoài.
Linh binh tuyệt phẩm ở trong không gian loạn lưu cũng không bị tổn thương chút nào, Di Tĩnh chỉ là cường giả Nạp Hư cảnh, lực công kích mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể nào loại bỏ được lá chắn này.
- Linh binh tuyệt phẩm? Hì hì, ta cũng có, Địa Ngục Thiết Long tiên.
Công kích bị Nhiếp Vân ngăn cản toàn bộ, Di Tĩnh cũng không có tức giận mà hai mắt sáng ngời, cổ tay trắng ngần khẽ đảo, một cái trường tiên lập tức xuất hiện trong tay nàng.
Địa Ngục Thiết Long tiên nghe nói được làm thành từ Long gân trên người một loại Thiết long ở chỗ sâu trong địa ngục, chắc chắn vô cùng, mang theo thuộc tính xé rách không gian. Trong hàng Linh binh tuyệt phẩm cũng tương đối nổi danh.
Ầm ầm.
Lấy ra trường tiên, Di Tĩnh hất tay lên đánh về phía Trục Lãng thuẫn.
Sưu sưu...
Công kích còn chưa tới thì lực lượng ẩn chứa pháp lực đã phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, không khí bị xé nát tạo thành một đạo kình khí đen kịt, giống như muốn phá vỡ toàn bộ không gian chung quanh vậy.
Không hổ là Địa Ngục Thiết Long tiên, chỉ nhìn uy năng đơn thuần cũng đã biết rõ cường đại hơn Trục Lãng thuẫn không ít.
- Còn chưa uống được ngụm rượu đã gặp phải việc này, thực sự là xui xẻo. Không dây dưa với ngươi nữa, ta đi trước.
Thấy tiểu nữu trước mắt này không nói đạo lý, vừa mới gặp mặt đã trực tiếp động thủ, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ. Nói thật, tới bây giờ hắn còn chưa biết nàng muốn làm gì? Chung quy cũng không giống vì hắn nhìn ra nàng ngụy trang mà động thủ như vậy a.
Thôi vậy, hắn còn có chuyện, cũng không so đo với nàng. Bàn tay Nhiếp Vân khẽ đảo, một cái ngọc bài xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn khẽ vuốt một cái.
Phanh.
Trời đất quay cuồng, Nhiếp Vân và Trục Lãng thuẫn sưu một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ, giống như bị người ta dùng đại pháp lực di chuyển vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.