Vô Tận Đan Điền

Chương 846: Duyên kiếp sau (2)




Bởi vì hiện tại còn chưa phải lúc dùng cơm cho nên tửu lâu vô cùng trống trải, cũng không có được mấy người khác. Lá cờ nhỏ kia vừa mới tiến vào đại sảnh thì đã chỉ về phía thanh niên ngồi gần cửa sổ bên trong.
Thanh niên này nhìn bình thường, tay cầm vò rượu, trên mặt hiện lên vẻ phong trần, trên y phục cũng có nếp nhăn, nhìn bộ dáng có lẽ là vừa một đường xa xôi tới đây.
- Hắc hắc.
Nhìn thấy người thanh niên kia, hai mắt người này sáng ngời, thu hồi lá cờ vào trong ngực, lại quay đầu nhìn về phía tiểu nhị sau lưng, nói:
- Tiểu nhị, ta muốn ngồi chỗ kia, ngươi giúp ta đuổi người nọ đi...
Nói xong hắn chỉ về phía thanh niên đang ngồi gần cửa sổ.
Thanh âm của hắn rất lớn, thanh niên ngồi ở cửa sổ đương nhiên cũng nghe thấy, hắn quay đầu nhìn qua, nhướng mày nhưng cũng không nói gì.
- Đuổi đi? Cô gia gia của ta. Tửu điếm chúng ta có rất nhiều chỗ trống, không bằng... Ta tìm cho cô gia gia một chỗ ngồi khác nha.
Nghe thấy người này muốn đuổi khách đi, tiểu nhị này giật mình, cười khổ không thôi.
Thanh niên này tuy rằng hắn không rõ lai lịch, nhưng mà từ khí chất toát lên giữa hai hàng lông mày, vừa nhìn cũng biết là đại nhân vật. Hơn nữa ra tay cũng rất hào sảng. Vừa vào cửa đã gọi rượu đắt tiền nhất, đuổi loại khách này đi, lão bản không giết hắn mới là lạ.
- Không được, ta muốn ngồi vị trí này.
Chân của người nọ dũi một cái, lại đạp lên trên ghế, tay chỉ về phía thanh niên kia.
- Chuyện này...
Vẻ mặt tiểu nhị xoắn xuýt, lại nhìn thanh niên rồi nhìn qua người bên cạnh mình.
Lúc này người này lấy linh thạch tuyệt phẩm ra, nhẹ nhàng tung trong lòng bàn tay, đồng thời cái tay còn lại lại chộp một cái, lại lấy ra một khỏa linh thạch như vậy, không ngừng vuốt vuốt.
Hai khỏa linh thạch vừa mới xuất hiện đã khiến cho linh khí chung quanh thoáng cái nồng đậm hơn rất nhiều, ngay cả hít thở cũng cảm thấy có chút sảng khoái.
Nhìn thấy hắn không ngờ lại xuất ra hai khỏa linh thạch tuyệt phẩm, tiểu nhị giật mình, cắn răng một cái rồi mới đi tới trước mặt thanh niên.
- Vị khách quan này, ngươi xem... Liệu có thể nhường chỗ hay không?
- Được rồi.
Thanh niên này lần nữa nhíu mày, nhưng mà dường như cũng không muốn gây chuyện cho nên quay người đi tới một cái bàn khác rồi ngồi xuống.
- Cảm ơn khách quan.
Không ngờ vị khách này lại dễ nói chuyện như vậy, tiểu nhị vội vàng tươi cười, lại đi thu thập những đồ ăn, uống trên bàn đặt lại trước mặt thanh niên này, sau đó mới cung kính quay đầu, nhìn về phía người kia.
- Cô gia gia, bên này, mời...
- ĐƯợc rồi, vừa rồi ta thấy vị trí này không tệ, tuy nhiên hiện tại lại cảm thấy không được tốt cho lắm. Hiện tại ta lại muốn ngồi ở...
Người này quay người lại, ngón tay lần nữa chỉ về phía chỗ thanh niên đang ngồi.
- Ở đây.
- Ồ?
Sắc mặt thanh niên này trầm xuống.
Nhìn bộ dáng như vậy, không cần nghĩ cũng biết nhất định là tiểu tử này cố ý..
- vị tiểu thư này, dường như ta không có lỗi với ngươi a? Nếu như tiểu thư có gì bất mãn với tại hạ, xin cứ nói thẳng ra.
Thả bầu rượu trong tay xuống, thanh niên này nhìn về phía người nọ, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Hắn chưa nói tiểu ca, cũng không nói là gì khác mà lại gọi là tiểu thư, khiến cho tiểu nhị và những khách nhân khác cảm thấy có chút kỳ quái. Tuy rằng người này nhìn dơ dáy, bẩn thỉu một chút, nhưng mà nhìn bộ dáng lại là nam nhân chân thật, sao lại biến thành tiểu thư được chứ?
- Tiểu thư? Ngươi nhìn ra được? Sao ngươi có thể nhìn ra được? Ta ngụy trang rất tốt a.
Cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, người này sững sờ, sờ sờ trước ngực, lại sờ sơ mặt, cũng không phát hiện ra sơ hở cho nên nới có chút nghi hoặc hỏi lại.
Thấy hành động của nàng, thanh niên này có chút im lặng.
Người này không biết là đơn thuần hay là ngu ngốc, Bắc Thần thành nổi danh là hắc thị, nàng lại lấy ra linh thạch tuyệt phẩm, không ngờ lại còn ngụy trang thành nam nhân. Bị người ta nói một câu vạch trần thân phận thì lại sờ ngực, sờ mặt mình... Quả thực đúng là cực phẩm.
- Ngươi mau nói cho ta biết, sao ngươi lại nhìn ra ta là nữ nhân? Nói cho ta biết thì ta cho ngươi chơi với ta một lúc. Nếu không nói cho ta, như vậy ta sẽ trực tiếp giết ngươi.
Sờ cả buổi cũng không có phát hiện ra sơ hở, người này nghi hoặc nhìn về phía thanh niên rồi hung dữ nói.
- Chơi với ngươi một lát? giết ta?
Thanh niên này lắc đầu, cảm thấy người này tâm thần cho nên mặc kệ nàng.
- Sao nào? ngươi không tin? Như vậy ta sẽ giết...
Thấy đối phương như vậy, nữ tử này đang định nổi giận, đột nhiên hai mắt lại xoay chuyển.
- Được rồi, như vậy đi, ta cho ngươi nhìn mặt ta, ngươi nói cho ta biết sao ngươi lại nhận ra ta là nữ nhân. Được chứ?
Nói xong nàng đi tới trước mặt thanh niên, bàn tay quét qua mặt một cái, đã gỡ xuống một cái mặt nạ da người.
Đằng sau mặt nạ da người là một khuôn mặt của thiếu nữ, trên mặt mang theo chút phản nghịch và dí dỏm. Làn da trắng nõn, hai mắt linh động mà có thần. Nếu như chỉ tính riêng dung mạo tuyệt đối là mỹ nữ cùng cấp bậc với Lạc Khuynh Thành.
Tháo mặt nạ ra, hình thể nàng cũng có biến hóa, dường như mới vừa rồi đã dùng bí pháp nào đó che đậy thân thể linh lung, hấp dẫn người khác lại. Lúc này mới hiển hiện ra, đường con tràn ngập dã tính hiển hiện, có chút tương tự với Thiết Lan.
Nhìn thấy nữ tử này không ngờ lại dùng thứ này làm điều kiện trao đổi với mình, thanh niên này dở khóc dở cười. Hắn lắc đầu, lần nữa cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, cũng không có trả lời nàng. Dường như mỹ nữ trước mắt này còn kém rượu ngon trong tay hắn vậy.
- Ồ? Ngươi có thái độ gì vậy? Ta đã cho ngươi xem dung mạo, không ngờ ngươi lại không nói? Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có nói hay không?
Nhìn thấy bộ dáng của thanh niên, nữ tử này có chút mất hứng, nàng vỗ bàn, đôi mi thanh tú nhướng lên. Nhìn bộ dáng này của nàng căn bản không có chút bộ dáng thục nữ nào, hiển nhiên là một lão bà nương.
- Lão bản, tính tiền.
Đối với lời uy hiếp của nàng thanh niên này không thèm để ý tới. Ngón tay hắn bắn ra, mấy khỏa linh thạch trung phẩm rời tay bắn tới chỗ tiểu nhị, vừa vặn là tiền rượu và thức ăn vừa rồi.
Sau khi trả tiền, thanh niên này đứng dậy, quay người đi ra khỏi tửu điếm.
- Ngươi... Ngươi dám không trả lời ta? Đáng giận, đứng lại cho ta.
Không ngờ tới thanh niên này không nói hai lời đã xoay người rời đi, không coi mình là gì, nữ tử này tức giận tới mức ngứa răng. Miệng hừ một tiếng, đuổi theo thanh niên kia ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.