Vô Tận Đan Điền

Chương 688: Lại trộm (3)




- Giết ngươi? Sư đệ tại sao có thể như vậy nói. Chúng ta chỉ là muốn cùng ngươi luận bàn thoáng một phát, đương nhiên, sai lầm giết chết ngươi mà nói, cũng chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh... Ngươi cũng biết đấy, ở trong quá trình thí luyện tử vong, tông môn sẽ không truy cứu trách nhiệm!
Tông Nham cười nhạt một tiếng, trong mắt lóe ra hương vị âm mưu.
Xem ra ở Thiên U Cốc đánh chết Diệp Kiếm Tinh là sự tình hắn đã sớm kế hoạch tốt. Nếu không bọn người Tô Hủ cũng sẽ không phối hợp như vậy rồi.
Bất quá bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới Diệp Kiếm Tinh ở thời khắc mấu chốt không có theo chân bọn họ tổ đội, ngược lại cùng với một tiểu tử Lĩnh Vực Cảnh trung kỳ đi chung một chỗ.
Thiên U Cốc là thí luyện tràng, chia làm bát đại khu vực, địa phương rất lớn, một khi tách ra, muốn tìm được rất khó, cho nên ở lối vào, Tiễn Hồng mới mọi cách làm khó dễ, ép Nhiếp Vân ly khai.
Vốn bọn hắn cho rằng đã mất đi cơ hội tốt nhất giết Diệp Kiếm Tinh, lại không nghĩ tới tiểu tử này tự mình chạy đến!
- Nguyên lai là có chuyện như vậy...
Nghĩ một chút Nhiếp Vân liền nghĩ thông suốt, nhìn về phía Diệp Kiếm Tinh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Tuy thực lực của hắn tăng trưởng một ít, nhưng khẳng định không phải đối thủ của những người này, xem ra ta phải tăng thêm tốc độ rồi!
Cho dù Diệp Kiếm Tinh tiến bộ rất nhanh, nhưng dù sao tuổi cùng thực lực bản thân ở đó, khẳng định không phải đối thủ của những người này, mình phải nhanh trộm vật kia đi, sau đó lại nghĩ biện pháp cứu hắn.
Trong nội tâm quyết định, Nhiếp Vân khống chế Tử Hoa Động Phủ biến thành hơi bụi tiếp tục chậm rãi bay xuống dưới bụng của Tông Nham.
May mắn ly khai tại chỗ chỉ là người khác, mà không phải Tông Nham, nếu không, còn muốn tới gần sẽ rất phiền toái.
- Tới gần, tới gần, gần chút nữa...
Trong nội tâm thấp giọng hô, Tử Hoa Động Phủ biến hóa hơi bụi cách bụng dưới của Tông Nham càng ngày càng gần.
Nửa mét... 50 cen-ti-mét... 40 cen-ti-mét... 30 cen-ti-mét... 20 cen-ti-mét...
10 cen-ti-mét!
Tăng thêm tốc độ, Nhiếp Vân dùng ba cái hô hấp, đi vào cách bụng dưới của Tông Nham chỉ còn không đến 10 cen-ti-mét.
Chỉ cần gần chút nữa, mình hoàn toàn có thể thi triển thiên phú Thần Thâu, quét sạch sẻ nạp vật đan điền của hắn.
- Tô Hủ, ngươi và Diệp Kiếm Tinh luận bàn thoáng một phát, vì sư đệ, ngàn vạn lần không nên lưu tình, như vậy mới có thể ma luyện hắn!
Khóe miệng Tông Nham giơ lên, lui về phía sau một bước, ngồi ở trên tảng đá cách đó không xa, tùy ý khoát tay áo.
- Móa!
Mắt thấy lập tức muốn đi vào bụng dưới của Tông Nham rồi, thằng này rõ ràng lui về phía sau, Nhiếp Vân không khỏi mắng lên.
Một bước tuy không xa, nhưng mình khống chế động phủ biến thành hơi bụi lướt ngang qua cần tốn hao thời gian rất lớn, dù sao nếu như tốc độ quá nhanh, rất dễ dàng bị phát hiện!
Thật muốn bị phát hiện, đừng nói lại trộm đồ, có thể còn sống cùng Diệp Kiếm Tinh ly khai hay không, cũng là một vấn đề.
Mình có được U Minh Kiếm, tuy thực lực tăng nhiều, nhưng còn không có tự đại cho rằng một hơi có thể giết chết những người này.
- Được rồi, Diệp Kiếm Tinh cùng Tô Hủ chiến đấu, chắc có lẽ không có nguy hiểm quá lớn, ta tiếp tục bay a...
Thiên Nhãn mở ra nhìn kỹ thực lực của Tô Hủ vài lần, Nhiếp Vân yên lòng.
Mặc dù Tô Hủ là Thiên Kiều Cảnh trung kỳ, nhưng Diệp Kiếm Tinh cũng không kém, sau khi xử lý xong sự tình sư thúc, tâm tình đã có cải biến cùng đột phá, sức chiến đấu tăng nhiều, hai người chiến đấu mà nói, có lẽ không có nguy hiểm quá lớn, cũng không cần lo lắng, mình còn tiếp tục bay qua, trộm đồ xong lại nói.
Trong nội tâm nghĩ vậy, Nhiếp Vân tiếp tục khống chế hơi bụi, mượn nhờ khí lưu yếu ớt từ cửa động vọt tới, chậm rãi bay về phía Tông Nham.
- Diệp Kiếm Tinh, tới, để cho sư huynh chỉ điểm ngươi một chút, để cho ngươi biết cái gì gọi là tôn kính sư huynh, cái gì gọi là quy củ!
Bên Nhiếp Vân cố gắng bay, Tô Hủ cùng Diệp Kiếm Tinh đã chiến cùng một chỗ.
Cười quái dị một tiếng, trường kiếm của Tô Hủ như cầu vồng, đánh ra từng đạo kiếm thuật.
Hai người đều là đệ tử Kiếm Thần tông, am hiểu nhất đúng là kiếm thuật, trong nháy mắt cả sơn động kiếm khí như sương, hào quang bắn ra bốn phía.
Nhìn biểu lộ cùng trình độ động thủ hung mãnh của đối phương, Diệp Kiếm Tinh biết rõ đối phương là muốn giết mình, nếu như không lấy ra bản lĩnh thật sự, có thể thực sẽ chết ở chỗ này, lập tức tập trung tư tưởng, không dám lãnh đạm chút nào.
- Không nghĩ tới tên này tiến bộ nhanh như vậy...
Chứng kiến Diệp Kiếm Tinh cùng Tô Hủ chiến đấu kiếm chiêu sắc bén hung mãnh, sắc mặt Tông Nham âm trầm xuống.
Hắn sớm đã biết rõ Diệp Kiếm Tinh là thiên tài, lại không nghĩ rằng thiên tài như thế, nếu để cho đối phương tiếp tục phát triển, chỉ sợ không dùng được vài năm, mình liền không còn là đối thủ nữa!
Nói như vậy, mình còn muốn trở thành người được đề cử chưởng giáo cái rắm a! Mình cũng không phải đối thủ của người ta, còn làm sao cạnh tranh?
- Xem ra không tệ, Diệp Kiếm Tinh đánh bại Tô Hủ này chỉ là vấn đề thời gian, ta cũng phải tiếp tục...
Một bên bay Nhiếp Vân một bên chú ý tình huống bên Diệp Kiếm Tinh, chứng kiến thiếu niên tạm thời chẳng những không có lộ hiện tượng thất bại, còn dần dần chiếm cứ thượng phong, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bay đi.
Thực lực của Tô Hủ mạnh hơn Tiễn Hồng một tia, kiếm thuật cũng lợi hại hơn, Diệp Kiếm Tinh chỉ là Thiên Kiều Cảnh sơ kỳ liền có thể thắng hắn, loại chiến tích này chỉ sợ ở Kiếm Thần tông cũng đủ để tạo thành oanh động.
- Bay a bay a... Ha ha, lại cách không đến nửa mét rồi, 50 cen-ti-mét... 40 cen-ti-mét...
Nhiếp Vân khống chế hơi bụi tiếp tục hướng trước, rất nhanh lần nữa đi vào Tông Nham trước mặt, khoảng cách càng ngày càng gần, cũng liền càng ngày càng hưng phấn.
Chỉ cần hơi bụi dính vào trên người Tông Nham, mình có thể lợi dụng thiên phú Thần Thâu theo hắn Nạp Vật Đan Điền nội đem thứ đồ vật trộm đi, sau khi hoàn thành, liền nghĩ biện pháp đem Diệp Kiếm Tinh cũng mang đi, hai người ly khai nơi này.
- 30 cen-ti-mét... 20 cen-ti-mét... Ha ha, lại chỉ còn lại có 10 cen-ti-mét rồi…
Trong nội tâm nghĩ đến, rất nhanh hơi bụi lần nữa bay tới trước mặt bụng dưới của Tông Nham, Nhiếp Vân cười ha ha, đang định xuất thủ, chợt nghe cả sơn động oanh... một tiếng.
PHỐC!
Tô Hủ phun ra một ngụm máu tươi, đâm vào trên thạch bích, phần bụng xuất hiện lỗ thủng, bị trọng thương.
- Tốt, tốt, xem ra ta thật xem thường ngươi rồi! Tô Hủ chỉ cùng ngươi luận bàn kiếm thuật, điểm đến là dừng, khắp nơi nhường nhịn, ngươi lại đánh hắn trọng thương, xem ra hôm nay ta phải tự mình ra tay giáo huấn ngươi, để ngươi biết
trời cao đất rộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.