Vô Tận Đan Điền

Chương 665: Đại Bi Thất Tiên kiếm (hạ)




- Không thể chết ở chỗ này, không thể chết ở chỗ này…ta phải sống!
Cảm nhận được thân thể cứng ngắc, bị triệt để đinh nguyên tại chỗ, trong lòng Nhiếp Vân điên cuồng hét lên, linh hồn đột nhiên khai thông nạp vật đan điền, thân thể nhoáng lên, một thi thể ma khí cuồn cuộn liền chặn ngang trước mặt.
Thi thể Lạc Thiên ma tôn!
Tuy thi thể này Nhiếp Vân không thể luyện hóa, nhưng dùng làm tấm mộc cũng không vấn đề gì.
Tư tư tư tư!
Thi thể vừa xuất hiện, toàn bộ kiếm quang đều đâm lên, phát ra thanh âm xèo xèo không thôi.
Lạc Thiên ma tôn là cường giả nạp hư cảnh, Ma tộc lại chủ tu thân thể, lực phòng ngự mạnh, cơ hồ có thể so với cực phẩm linh binh, tuy Đại Bi Thất Tiên kiếm lợi hại nhưng vẫn không cách nào đâm xuyên qua nó.
- Phạm Vân kiếm thuật!
Có thi thể ngăn cản một kích, Nhiếp Vân lập tức cảm giác thân thể được giải phóng, Huyền Ngọc kiếm cấp tốc run lên, nháy mắt đánh ra toàn bộ chín thức của Phạm Vân kiếm thuật.
Hoa lạp!
Khí lãng kiếm ảnh tựa như một đạo điện quang, lướt qua cổ cốt binh cầm đầu, chỉ chớp mắt đã chém rơi đầu lâu của nó!
- Ngươi…ngươi làm sao có được thi thể ma nhân nạp hư cảnh, điều đó không có khả năng…
Cốt binh bị chém rơi đầu, ý niệm vẫn không ngừng lóe ra, đến chết vẫn không thể tin được.
Chiêu kiếm vừa rồi của nó nếu không bị thi thể ma nhân ngăn cản, hai người này tuyệt đối hẳn phải chết không nghi ngờ!
Chỉ là một tiểu tử lĩnh vực cảnh, làm sao có thi thể ma nhân nạp hư cảnh? Ma nhân nạp hư cảnh, cho dù là cường giả nạp hư cảnh muốn đánh chết cũng khó khăn!
- Nguy hiểm thật!
Nhiếp Vân vừa đánh chết cốt binh cầm đầu, lại vung mấy kiếm đem hai cốt binh còn lại tiêu diệt.
Thực lực hai cốt binh kém xa cốt binh đầu lĩnh, sau khi giết chết Nhiếp Vân mới cảm thấy toàn thân mềm yếu, không còn chút lực lượng.
Nếu như hắn không có thi thể của Lạc Thiên ma tôn, lần này người chết nhất định là hắn cùng Diệp Kiếm Tinh.
Hơn nữa nếu không phải đối phương thi triển xong chiêu Đại Bi Thất Tiên kiếm nên lực lượng tiêu hao gần hết, cho dù Nhiếp Vân thi triển toàn bộ chín thức Phạm Vân kiếm thuật cũng khó thể giết được nó!
Ông!
Còn đang âm thầm may mắn, Nhiếp Vân chợt nghe phía trước vang lên thanh âm tiếng vang như Phạm âm, nghe vào trong tai làm tinh thần rung lên.
- Đó là cái gì?
Diệp Kiếm Tinh cũng đã khôi phục năng lực hành động, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Nhiếp Vân hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Đó là…đó là…vũ kỹ chi tủy? Khó trách cốt binh bị yêu linh phụ thể lại có thể thi triển ra đại kiếm thuật lợi hại như vậy, nhưng mà…điều này sao có thể?
Âm thanh vừa rồi là từ cốt binh cầm đầu bị giết phát ra. Yêu linh vừa chết xương cốt liền vỡ tán trên mặt đất, từ xương sống phóng xuất ra quang mang sáng ngời. Một cỗ kim sắc dịch thể đặc thù từ xương tủy chậm rãi rỉ ra, thanh âm như Phạm âm vang rền, chính là từ chất dịch kia vọng lại.
- Thứ này lại thật sự tồn tại…ta còn cho rằng chỉ có trong truyền thuyết…
Vung tay chộp tới, Nhiếp Vân đã đem kim sắc dịch thể bắt tới, cầm trong lòng bàn tay, bởi vì quá mức hưng phấn mà không ngừng run rẩy.
Cho dù hắn lấy được một thanh linh binh cực phẩm chỉ sợ cũng không cao hứng như thế.
- Vũ kỹ chi tủy! Vũ kỹ chi tủy chân chính!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân cảm nhận được kiếm ý cùng kiếm chiêu bốc lên từ trong kim sắc dịch thể, nhịn không được khẽ hô.
Vũ kỹ chi tủy, một người đem vũ kỹ tu luyện tới cực hạn mới có thể sinh ra, giống như xá lợi tử của Phật giáo, thuộc loại tinh hoa huyền bí nhất của vũ kỹ.
Vô luận là tu luyện hay làm một chuyện gì đó, chỉ cần lặp lại thời gian thật lâu, sẽ in dấu thật sâu trong thân thể, thật giống như một người khiêu vũ thật tốt, đã sát nhập vào lòng vào xương tủy của chính hắn…
Tu luyện vũ kỹ cũng vậy, hoàn toàn dung nhập thành bản năng, tủy cũng sẽ bị vũ kỹ chuyển hóa, hình thành vũ kỹ chi tủy!
Nói cách khác, chỉ cần có được thứ này, không cần tu luyện, chỉ cần thúc giục vũ kỹ chi tủy, như vậy vũ kỹ khiến người hâm mộ có thể nháy mắt phóng thích đi ra.
Khó trách yêu linh cốt binh có thể thi triển ra tuyệt chiêu cường đại như thế, nguyên lai khi còn sống chủ nhân của bộ xương cốt kia thật lợi hại!
Đem kiếm thuật vũ kỹ tu luyện thấm sâu trong xương tủy, chỉ sợ người này cũng là nhân vật tuyệt đỉnh trong Kiếm Thần tông!
- Đây là cái gì?
Diệp Kiếm Tinh đi tới.
- Đây là vũ kỹ chi tủy…
Nhiếp Vân đem lai lịch vật này thuật lại một lần, nói:
- Tuy rằng một giọt vũ kỹ chi tủy chỉ có một chiêu vô thượng kiếm thuật Đại Bi Thất Tiên kiếm, nhưng lại có hơn mười bộ kiếm thuật chí tôn đỉnh, hai chúng ta phân ra khẳng định thực lực đều tăng nhiều!
Nếu hai người đồng sinh cộng tử, thứ tốt như vậy Nhiếp Vân cũng không muốn độc hưởng.
- Đa tạ Vân Đồng huynh, là ngươi giết chết cốt binh, vũ kỹ chi tủy đương nhiên về ngươi, ngươi đã cứu ta một mạng, nếu lại còn đòi hỏi gì với ngươi, có khác gì tiểu nhân đê tiện vô sỉ!
Diệp Kiếm Tinh khoát tay chặn lại, cự tuyệt ý tốt của Nhiếp Vân.
- Vậy…
Không nghĩ tới hắn nói như thế, Nhiếp Vân sửng sốt.
- Yên tâm đi, ta kiếm tâm thông minh, sau này tuyệt đối cũng tự luyện được vũ kỹ chi tủy, ngươi mạnh mẽ cho ta, ngược lại sẽ làm kiếm tâm của ta hổ thẹn, sau này còn muốn tinh tiến cũng khó khăn!
Diệp Kiếm Tinh khẽ cười nói.
- Vậy được rồi!
Thấy hắn nói như vậy, Nhiếp Vân cũng không nói thêm, ngón tay hóa thành mũi kiếm cắt qua cánh tay, lộ cả xương cốt.
Vũ kỹ chi tủy là do tủy biến thành, không thể trực tiếp sử dụng, nhất định phải dung nhập vào trong xương cốt.
Ông!
Vũ kỹ chi tủy vừa tiếp xúc với xương cốt, lập tức phát ra tiếng vang giòn, chậm rãi sát nhập vào, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy vũ kỹ trong đầu sôi trào, từng bộ kiếm pháp giống như thành bản năng, tùy tay liền có thể thi triển đi ra.
- Thật lợi hại!
Cảm thán một tiếng, trị liệu khí liền chữa trị vết thương, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ hưng phấn.
Chẳng qua còn chưa thi triển kiếm chiêu thì Nhiếp Vân chắt lưỡi phát hiện, không hổ là kiếm thuật vô thượng của Kiếm Thần tông, tuy rằng chỉ có một chiêu nhưng nếu hoàn toàn thi triển, khí hải khổng lồ của mình sẽ hoàn toàn trống rỗng!
- May mắn có thiên phú nguyên khí sư, bằng không dùng chiêu này cũng như Ma Ha thần chưởng, đã thành gân gà!
Lắc đầu, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ.
- Đây là binh khí của Văn Húc sư thúc, chẳng lẽ người chết là Văn Húc sư thúc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.