Vô Tận Đan Điền

Chương 64: Thành Cương cảnh đỉnh phong




- Phụ thân, thời điểm bế quan, ta đã luyện thành Phục Tâm Đan có thể giúp ngươi khôi phục, loại đan dược này có thể giúp ngươi chữa trị Khí Hải tổn hại, một lần nữa khôi phục thực lực trước kia!
Sợ mẫu thân hỏi lại, cổ tay Nhiếp Vân khẽ đảo, lòng bàn tay hơn ra một đan dược màu xanh biếc.
Vô Cầu Thảo, Hồi Sinh Hoa sớm đã chuẩn bị xong, Nhiếp Vân không dùng bao lâu thời gian liền luyện chế ra Phục Tâm Đan, chỉ là phụ thân tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ nhất không có đạt đến đại thành, mình không có lấy ra dược liệu mà thôi!
- Có thể giúp ta chữa trị Khí Hải tổn hại?
Nhiếp Khiếu Thiên không giống mẫu thân dễ lừa gạt như vậy, đang muốn cẩn thận hỏi thoáng một phát, nghe nói như thế, con mắt lập tức trợn tròn, sắp sửa hỏi toàn bộ ném đến tận sau đầu.
Khí Hải tổn hại không cách nào tu luyện vẫn là đau xót lớn nhất của hắn nhiều năm, tuy trước kia nhi tử đã từng nói qua có thể giúp mình khôi phục, nhưng đến trước mắt, vẫn còn có chút không thể tin được.
- Ân, nhanh ăn vào a!
Nhiếp Vân gật gật đầu, đặt Phục Tâm Đan ở trong lòng bàn tay phụ thân.
- Ân!
Toàn thân Nhiếp Khiếu Thiên run nhè nhẹ, tiện tay cầm Phục Tâm Đan, há miệng nuốt xuống.
- Bá phụ, ta thủ hộ cho các ngươi!
Nhiếp Đồng chứng kiến Nhiếp Khiếu Thiên nuốt vào đan dược, trực tiếp khoanh chân ngồi dưới đất, tiến vào trạng thái tu luyện, hô một tiếng, trường kiếm trong tay giơ lên, cảnh giác nhìn bốn phía, cả người như một cây lao thẳng tắp, tựa hồ bất luận kẻ nào muốn thương tổn Nhiếp Khiếu Thiên, đều phải vượt qua thân thể của hắn!
- Nhiếp Đồng…
Chứng kiến trạng thái của Nhiếp Đồng như thế, trí nhớ của Nhiếp Vân lần nữa về tới kiếp trước, kiếp trước, đệ đệ chính là đứng ở trước mặt mình như vậy, bảo hộ mình bị thương, người bị 137 vết thương, sống lưng như trước thẳng tắp!
- Ta nhất định phải để đệ đệ thành một cao thủ, một cao thủ tung hoành Nhân tộc Yêu tộc!
Nhớ tới ân tình kiếp trước, trong nội tâm Nhiếp Vân âm thầm thề.
Người có thể không sống, nhưng còn sống nhất định phải làm sự tình mình coi trọng, phải có mục tiêu phấn đấu, kiếp trước không hiểu phụ thân, đến khi hắn chết mình cũng không có lại hô một tiếng:
- Phụ thân!
Kiếp này đã thực hiện, mà đệ đệ, kiếp trước vì mình bị 137 vết thương, dù dùng một đời cũng không thể hoàn lại!
Huynh đệ, đây mới là huyết mạch tương liên, cốt nhục thân cận!
Nhiếp Đồng không biết ngay trong nháy mắt này, quỹ tích nhân sinh của hắn, đã ở dưới ca ca quyết định xảy ra cải biến, lúc này tay phải nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt kiên định giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể để cho hắn dao động!
- Nhiếp Đồng, đây là một bộ kiếm pháp, ngươi không cách nào tu luyện Khí Hải, thời điểm tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết nhàn hạ có thể luyện thoáng một phát, đối với thực lực của ngươi tấn chức sẽ có trợ giúp!
Đột nhiên, trong đầu Nhiếp Vân nhớ tới một bộ Ma tộc kiếm pháp.
Bộ kiếm pháp kia lúc trước là lấy được chung với Linh Tê Luyện Thể Quyết, bởi vì không phải chiêu số của Khí Hải tu luyện giả sử dụng, lúc ấy chỉ tùy tiện nhìn một lần, liền không đi tu luyện, hiện tại ngẫm lại rất thích hợp đệ đệ!
Đệ đệ chẳng những hai chân hóa đá, Khí Hải cũng tổn hại, nếu như có thể luyện thành bộ kiếm pháp kia, nhất định sẽ thực lực đại tiến!
- Kiếm pháp? Đa tạ ca ca!
Thấy ca ca muốn cho mình kiếm pháp, con mắt Nhiếp Đồng hưng phấn, nắm đấm nho nhỏ chậm rãi xiết chặt.
Giảng giải kiếm pháp kỹ càng một lần, Nhiếp Vân không đi quản đệ đệ, quay đầu nhìn về phía phụ thân.
Lúc này dược hiệu Phục Tâm Đan đã triệt để kích phát, toàn thân phụ thân đỏ bừng, run rẩy, tựa hồ thừa nhận thống khổ cực lớn nào đó.
Chữa trị Khí Hải tổn hại thật giống như nối xương vậy, không có đau nhức rét thấu xương, nào có tân sinh! Bởi vậy, tuy Nhiếp Vân chứng kiến phụ thân thống khổ, nhưng không có ý tứ hỗ trợ chút nào.
- Mẹ, lần trước ngài hái được ngàn năm Bồng Hinh Tuyết Liên ở đâu?
Nhiếp Vân nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi.
- Bồng Hinh Tuyết Liên này quá mức trân quý, ngày đó chứng kiến Ám Ảnh hộ vệ đội tới, ta biết ngay nhất định là có chuyện phát sinh, liền lặng lẽ cất cây dược liệu này ở trên người, ở đây!
Nói xong mẫu thân từ trong lòng lấy ra một hộp ngọc.
- Ở trên người của ngài liền tốt, ta vốn còn ý định trở về lấy.
Chứng kiến Bồng Hinh Tuyết Liên ở trên người mẫu thân, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, tiện tay tiếp nhận mở ra, tay phải run lên, một cổ đan hỏa cực nóng liền từ lòng bàn tay bốc cháy lên.
- Nhiếp Vân, đây là cái gì?
Nhiếp Vân vừa đặt Bồng Hinh Tuyết Liên ở trên đan hỏa thiêu đốt, chợt nghe tỷ tỷ Nhiếp Tiểu Phượng hô hấp dồn dập, trên mặt bởi vì kích động mà bay lên đỏ ửng nồng đậm.
- Đây là đan hỏa, làm sao vậy?
Chứng kiến tỷ tỷ kỳ quái như thế, Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Luyện Đan Sư là một loại chức nghiệp cao cấp, phải có đan hỏa đan điền mới được, loại thành thị nhỏ như Lạc Thủy thành, một Luyện Đan Sư cũng không có, Nhiếp Tiểu Phượng chưa thấy qua đan hỏa cũng rất bình thường.
- Đan hỏa? Là cái này sao?
Nhiếp Tiểu Phượng nói một tiếng, bàn tay đột nhiên lật lên, trong khoảnh khắc một cổ hỏa diễm hừng hực tự lòng bàn tay nàng phun ra, tựa hồ so với đan hỏa của Nhiếp Vân càng thêm sáng chói, càng thêm chói mắt.
- Hồng Diễm đan hỏa? Tỷ tỷ ngươi rõ ràng có thể phát ra Hồng Diễm đan hỏa?
Chứng kiến lòng bàn tay của tỷ tỷ đột nhiên toát ra hỏa diễm, Nhiếp Vân lại càng hoảng sợ.
Hồng Diễm đan hỏa là hỏa diễm trân quý nhất trong đan hỏa, mặc dù ngàn năm dược liệu cũng có thể 100% chiết xuất, người có được loại đan hỏa này, không có chỗ nào mà không phải là kỳ tài luyện đan, trở thành Luyện Đan Tông sư chỉ là vấn đề thời gian!
Thời điểm kiếp trước, Nhiếp Vân cũng chỉ bái kiến hai người có được loại đan hỏa này, một người là sư phụ của mình, cái khác là mình!
Không nghĩ tới tỷ tỷ rõ ràng cũng là loại đan hỏa này!
Có thể phát ra loại đan hỏa này, kiếp trước mình như thế nào không có một chút ấn tượng?
Nghĩ đến kiếp trước, Nhiếp Vân lắc đầu, kiếp trước tỷ tỷ, hiện tại chỉ sợ đã sớm tự vận rồi, mình đương nhiên sẽ không biết, kỳ thật nàng là kỳ tài luyện đan tuyệt đỉnh!
- Tỷ tỷ, về sau ta sẽ dạy ngươi luyện đan, đưa ngươi đến chỗ Luyện Đan Sư lợi hại nhất học tập!
Thở ra một hơi, cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, Nhiếp Vân nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.