Vô Tận Đan Điền

Chương 510: Bạch Nham thành (1)




May mà bản thân đã trở thành Nguyên khí sư, nếu không chỉ sợ đã bị vây khốn ở nơi này rồi...
Nhìn thấy thủy tinh cầu xuất hiện, Nhiếp Vân thở dài một hơi, đồng thời không nhịn được lắc đầu, cảm thấy lạnh giá vì cách sắp đặt của Nghiễm Minh Tử.
Tuy rằng đối phương một mực nói không có khảo hạch, nhưng trên thực tế chỉ cần đi vào thạch thất đã là khảo hạch, chỉ cần khí hải không đủ rộng lớn, chân khí không đủ hùng hậu thì nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Có lẽ trước hắn đã có rất nhiều người tới tầm bảo, chỉ có điều có một mình hắn là người cười tới cuối cùng mà thôi.
- Không nên ở lại đây, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
Lắc đầu xua tan suy nghĩ linh tinh, bàn tay Nhiếp Vân khẽ vuốt lên trên thủy tinh cầu.
Sưu.
Thoáng cái hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Sưu sưu.
Một đạo bạch quang xẹt qua không trung, bắn thẳng về phía Vinh Thiên thành.
Sau khi Kình Thiên toa bị Nguyên Hằng trưởng lão chữa trị, lại bị Nhiếp Vân mang đi lúc gần ra khỏi thạch thất. hiện tại so với trước kia càng thêm dễ dùng, tốc độ nhanh hơn, tạo thành một đạo lưu quang xẹt qua không trung, rời xa khỏi Hỏa Diệm sơn mạch.
Tìm được phương pháp ra ngoài, Nhiếp Vân trực tiếp bị Thủy tinh cầu truyền tống tới bên trên Hỏa Diệm sơn mạch. Nhìn hỏa diễm cực nóng bên dưới, tựa như hỏa long cuồn cuộn, hắn có cảm giác như đã qua mấy đời.
Lúc tới hắn chỉ là Chí Tôn đỉnh phong, cho dù sức chiến đấu không kém thì cũng chỉ có thể so sánh với Bất Hủ cảnh sơ kỳ. Mà về sau, chẳng những đột phá Bí cảnh mà còn đạt tới Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu chân thực càng có thể một tay chụp chết cường giả Lĩnh vực cảnh sơ kỳ.
Tiến bộ to lớn làm cho chính bản thân hắn cũng không thể nào tin được.
Thực lực tiến bộ cũng thôi đi, mấu chốt nhất chính là hắn còn có được thiên phú đặc thù bài danh top mười, thiên phú Nguyên khí sư, chân khí liên tục không ngừng, từ cổ chí kim không dứt. Vô luận là dùng bảo vệ tính mạng hay là thực chiến đều có tăng vọt về chất.
Cảm khái xong, Nhiếp Vân lấy ra Kình Thiên toa, thuận tiện thả hai phụ tử Dịch Thành, Dịch Thanh từ trong Tử Hoa động phủ ra, lại tiến vào Kình Thiên toa...
Trước cái bàn bóng loáng bày một bầu rượu, Nhiếp Vân nâng một ly, nhìn hai phụ tử trước mắt, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
- Ài, không ngờ lần này đi tới bảo tàng Nguyên khí sư lại xuất hiện nhiều chuyện như vậy...
Hai phụ tử nhớ tới hành động lần này, trong lòng tràn ngập cảm khái. Đến nơi này cái gì cũng không được mà lại bị đuổi giết, thiếu chút nữa chết giấc. Nếu như không phải có Nhiếp Vân, chỉ sợ hai người bọn hắn đã sớm quy thiên.
Bảo tàng cái lông a... Gọi là bẫy rập giết người cũng không đủ.
- Nhiếp Vân, lần này nhờ có ngươi, nếu như không phải có ngươi thì chúng ta không biết nên làm thế nào nữa.
Nhìn thiếu niên đang uống rượu trước mắt, Dịch Thanh mở miệng nói.
- Ha ha, không sao.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, cũng không có nhiều lời.
Vừa rồi hắn nói chuyện đánh chết Nguyên Hằng trưởng lão một chút, chỉ là chuyện hắn nhận được truyền thừa của Nghiễm Minh Tử lại không có nói ra. Dù sao chuyện này liên lụy quá nhiều, một khi giải thích sẽ thành không rõ.
So với việc phiền phức đi giải thích cho đối phương, còn không bằng không nói. Chỉ nói hắn đánh chết Nguyên Hằng trưởng lão, sau đó tìm được đường đi ra, cũng không có phát hiện ra thứ gọi là bảo tàng.
Hai người Dịch Thành, Dịch Thanh cũng không có chút nghi ngờ nào về lời nói của Nhiếp Vân.
Trong mắt bọn hắn, cái gọi là bảo tàng Nguyên khí sư căn bản chính là lừa người. Căn bản không có bất kỳ bảo vật gì, hai người bọn hắn bị chơi một vố, Giang Phong kia cũng trúng chiêu, mà hai người Nguyên Hằng trưởng lão cũng như vậy.
Có thể thoát được, giữ được cái mạng nhỏ đã rất không tồi rồi, tìm được đường sống trong chỗ chết mới biết được tính mạng trân quý thế nào.
Nhìn thấy biểu lộ của bọn hắn như vậy Nhiếp Vân sao không biết bọn hắn suy nghĩ cái gì chứ? Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Kỳ thực cũng không thể trách Nghiễm Minh Tử, hắn ta thân là Nguyên khí sư, không dùng ngoại vật. Đan dược, linh thạch các loại căn bản không cần, đương nhiên sẽ không lưu lại bảo bối gì. Ngay cả người thừa kế chính tông như hắn cũng chỉ đạt được một bộ chưởng pháp, chứ đừng nói là bọn họ.
- Phụ thân, Giang Phong kia chết, Giang Du chết, chuyện Vinh thiên thành cũng chấm dứt. Con định bái nhập tông môn, học công pháp vô thượng, tăng cường thực lực.
Đột nhiên Dịch Thanh mở miệng nói.
- Con muốn gia nhập tông môn sao?
Dịch Thành sững sờ, ngay sau đó gật đầu nói tiếp:
- Không tệ, loại thiên phú này của con cũng nên đi ra ngoài xông xáo, giữ con ở bên người là phụ thân không đúng. Tuy nhiên con đã suy nghĩ kỹ mình sẽ gia nhập môn phái nào chưa?
- Con đã nghĩ kỹ rồi, chính là Linh Lung tiên tông. Môn phái này có phương pháp tu luyện thích hợp với nữ tử, con hi vọng có thể bái nhập vào trong đó.
Trong mắt Dịch Thanh hiện lên vẻ kiên định.
- Bái vào Linh Lung tiên tông? Chẳng lẽ nàng thực sự là Dịch Thanh năm đó?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức cười khổ.
Xem ra có lẽ là đúng, Dịch Thanh này chính là tuyệt thế thiên tài Dịch Thanh của Linh Lung tiên tông năm đó.
Hắn có quá nhiều chuyện cho nên đã quên đi thời gian chênh lệch.
Năm đó khi hắn đi tới Linh Lung tiên tông đã là hơn hai trăm năm sau, bái nhập vào tông môn sau hai trăm năm, cho dù thực lực chênh lệch thì chỉ sợ cũng đã sớm đạt tới tình trạng làm cho người ta chú ý.
- Nhất định ngươi sẽ thành công...
Nhiếp Vân cười cười, nói một câu cổ vũ.
Biết trước lịch sử, nữ tử này kiếp trước chẳng những thành công mà còn trở thành viên minh châu lộng lẫy nhất Linh Lung tiên tông.
- Nhiếp Vân, có phải ngươi cũng rời đi hay không?
Nghe thấy lời cổ vũ của Nhiếp Vân, Dịch Thanh gật đầu rồi hỏi.
- Ta sao? Đúng vậy, ta thất lạc với phụ mẫu cho nên muốn đi tìm bọn họ. Một khi tới Vinh thiên thành sẽ rời đi.
Nhiếp Vân cũng có ý định của mình.
Truyền tống trận mà hắn ngồi có vấn đề, đám người phụ mẫu hiện tại không biết đang ở nơi nào trên Phù Thiên đại lục, phải mau chóng tìm được bọn họ.
Dù sao vị Hoa đại nhân kia rốt cuộc là người thế lực nào hắn cũng không rõ cho lắm. Vạn nhất để đối phương tìm được phụ mẫu trước, như vậy quả thực là phiền phức lớn.
- Ngươi đi bên kia sao? Có lẽ chúng ta còn có thể đi chung một đoạn đường.
Trong mắt Dịch Thanh tràn ngập hi vọng.
- Ta sao?
Nhiếp Vân cảm ứng phương vị của phụ mẫu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.