Vô Tận Đan Điền

Chương 467: Tiểu thư




17, 18 tuổi thì đến được Bí Cảnh, hơn nữa linh hồn có thể đạt tới Linh cấp sơ kỳ đỉnh phong, cho dù ở Phù Thiên Đại Lục, nữ hài này cũng tuyệt đối được tính là thiên tài rồi.
- Bố trí trận pháp phòng ngự nhiều thêm vài tầng, này là địa bàn của Tô Quả, tuy hàng năm Dịch gia chúng ta cho bọn họ không ít tiền. Bất quá, hiện tại xưa đâu bằng nay, Dịch gia chúng ta đang thời buổi rối loạn, nên cẩn thận một ít cho thỏa đáng!
Từ trên người Nhiếp Vân nhìn không ra cái gì, tiểu thư quay đầu đi không chú ý nữa, lạnh lùng phân phó một tiếng.
- Vâng!
Tựa hồ mọi người cực kỳ tôn trọng tiểu thư này, toàn bộ gật gật đầu, không có phản bác chút nào, mỗi người một việc, bắt đầu bận rộn.
Nhiếp Vân lặng lẽ quan sát một chút, thanh niên nhỏ gầy vừa rồi tính toán giết mình kia, nhìn thấy vị tiểu thư này, trong mắt tràn đầy lửa nóng, bất quá không phải mê luyến, mà là một loại sùng bái, bội phục, một loại bảo vệ.
Xem ra thanh niên nhỏ gầy này cũng không phải bản thân ác độc, chỉ là lo lắng tiểu thư, nghĩ muốn thay nữ hài này chia sẻ ưu sầu mà thôi.
- Tiểu huynh đệ, nhà ngươi ở đâu?
Trận pháp bố trí xong, lửa trại cũng đốt, thịt để trên giá nướng, phát ra trận trận mùi thơm, mọi người ăn ăn liền quen thuộc, Dịch Xương ngồi ở trước mặt Nhiếp Vân, cười hỏi.
- Nhà của ta ở trong núi, mới lần đầu tiên đi ra liền đụng tới loại sự tình này, thật sự là xui xẻo!
Mặc dù Nhiếp Vân rất quen thuộc bố cục của Phù Thiên Đại Lục, nhưng bây giờ còn không có vào thành, ngay cả địa giới nơi này cũng không biết, đành phải nói bậy.
Những ngọn núi tới gần thành thị, tuy cũng có Yêu thú hoành hành, nhưng vẫn có không ít thôn xóm.
- Ngọn núi? Nghe nói người sống trên núi đều rất sành nướng thịt rừng, hôm nay tiểu huynh đệ vô luận như thế nào cũng phải bộc lộ tài năng a!
Dịch Xương nở nụ cười.
- Ha hả, này đơn giản!
Kiếp trước thời điểm Nhiếp Vân không đạt tới Chí Tôn, từng ở trong núi nhiều năm, đối với thịt nướng cũng không xa lạ gì, cười cười, mượn một miếng thịt, đặt lên trên lửa, bắt đầu nướng.
Đồ nướng nói rất đơn giản, trên thực tế cực kỳ phức tạp, người không biết nướng, thịt bên ngoài cháy rồi, bên trong lại còn chưa nóng, thủ pháp của Nhiếp Vân đều đều, chỉ chốc lát liền có mùi thịt xông vào mũi, so với một ít lão đà khách còn cao hơn minh.
- Thơm quá, Nhiếp Vân huynh đệ thật lợi hại! Tới, vì thịt nướng ngon như vậy, uống một hơi!
Dịch Xương cũng là hán tử dứt khoát, vừa rồi nghe Nhiếp Vân nói hắn từ trong núi ra, để hắn nướng thịt cũng coi như khảo nghiệm, lúc này thấy hắn thủ pháp thành thạo, lòng nghi ngờ diệt hết, dâng lên tình cảm kết giao, tiện tay ném bầu rượu tới.
- Được!
Tiếp nhận túi rượu, Nhiếp Vân uống một hơi, kêu to một tiếng.
Trước kia Nhiếp Vân không uống rượu, sau khi đệ đệ gặp nạn, mình mượn rượu luyện kiếm, làm cho hắn bắt đầu có chút thích uống rượu rồi.
Lúc đi Cổ Thành, trong hơn ba tháng thời gian, ước chừng uống mấy chục bình.
Ở Thần Phong đế quốc, trước khi đi, còn từ trong hoàng thất càn quét hết rượu ngon, toàn bộ cất vào Nạp Vật Đan Điền.
Rượu trong túi chua cay, mặc dù không ngon như rượu mình từ Thần Phong đế quốc mang ra, nhưng ăn thịt nướng, tâm tình cùng hán tử hào sảng, cũng có một phong vị khác.
- Sảng khoái!
Thấy thiếu niên không thèm quan tâm thương thế trên người, cũng không nhìn trong rượu của mình có độc hay không, há mồm liền uống, Dịch Xương càng xem Nhiếp Vân càng cảm thấy thuận mắt, cũng cười ra tiếng.
- Đúng rồi, vị đại thúc này, còn không biết tên của ngươi...
Uống vài ngụm rượu, càng thêm quen thuộc, Nhiếp Vân hỏi.
- Cũng không cần bảo ta đại thúc gì, gọi ta Dịch đại ca là được, Dịch Xương, người Dịch gia ở Vinh Thiên Thành!
Dịch Xương cười nói.
- Vinh Thiên Thành?
Nghe được cái tên này, trong đầu Nhiếp Vân tìm tòi một vòng, rốt cục lắc đầu.
Mặc dù mình biết Phù Thiên Đại Lục cực kỳ rõ ràng, nhưng cũng chỉ là đại tông môn, đại sơn mạch, thành trấn, Vinh Thiên Thành này, thật đúng là chưa từng nghe nói qua.
Này cũng khó trách, Phù Thiên Đại Lục thật sự quá lớn, cho dù cường giả Pháp Lực Cảnh liên tục bay một trăm năm cũng tìm không thấy giới hạn, đủ loại thành thị lớn nhỏ, người cường thịnh trở lại cũng không có khả năng nhớ kỹ toàn bộ.
Tuy chưa nghe nói qua Vinh Thiên Thành, nhưng thời điểm Dịch Xương nói tới Dịch gia, mặt lộ vẻ tự hào, xem ra Dịch gia này ở Vinh Thiên Thành địa vị hẳn là không thấp.
- Nguyên lai là người Vinh Thiên Thành Dịch gia, kính đã lâu! Kính đã lâu!
Nhiếp Vân thuận miệng đánh cái ha ha, hỏi tiếp:
- Vị cô nương kia là…
- Nha. Vị kia là Đại tiểu thư của chúng ta, Dịch Thanh!
Qua ba lần rượu, Dịch Xương cũng có chút thả lỏng, không có gì giấu diếm.
- Dịch Thanh? Tên này rất quen thuộc a...
Nghe được cái tên này, Nhiếp Vân sửng sốt. Mình giống như nhớ rõ kiếp trước có một người tên là Dịch Thanh ở Linh Lung Tiên Tông, được xưng thiên tài Tiên Tông, tu luyện Linh Lung Tiên Tâm Quyết đạt tới Thiên Tâm cảnh, thực lực rất mạnh, chẳng qua vẫn chưa thấy mặt!
Linh Lung Tiên Tông không thuộc về bát đại tông môn của Phù Thiên Đại Lục, bất quá cũng không thể khinh thường, năm đó mình từng chuyên môn bái phỏng qua tông chủ Linh Lung Tiên Tử, thời điểm trao đổi tâm pháp, đã học được Phiêu Miểu Tiên Tâm quyết. Sau khi sống lại, còn muốn truyền tâm pháp này cho tỷ tỷ cùng mẫu thân.
- Phù Thiên Đại Lục thật sự quá lớn, không thể nào là một người, nếu nữ hài này thật sự là Dịch Thanh của Linh Lung Tiên Tông, chỉ dựa vào thực lực tông môn, tuyệt đối không ai dám làm gì gia tộc của nàng, bây giờ nghe, giống như gia tộc nàng nhận lấy nguy cơ thật lớn!
Những ý nghĩ này ở trong óc chợt lóe lên, Nhiếp Vân liền không hề nghĩ nhiều.
- Như thế nào, có phải cũng thấy tiểu thư của chúng ta xinh đẹp hay không? Nói thật cho ngươi biết, Dịch Thanh tiểu thư của chúng ta là cô nương đẹp nhất cả Vinh Thiên Thành...
Thấy thiếu niên ở trước mắt nghe được tên Dịch Thanh, bắt đầu sững sờ, Dịch Xương còn tưởng rằng hắn động tâm tư gì, cười vỗ vai Nhiếp Vân.
- Ngươi có cơ hội nhìn thấy cũng rất tốt rồi, những thứ khác ngàn vạn lần đừng nghĩ, tiểu thư của chúng ta là nhân vật thiên tài, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào đại tông môn...
- Dịch Xương, uống ít rượu một chút, chúng ta còn ở địa bàn của Tô Quả, nguy rồi, tiểu thư nhìn qua rồi, tự giải quyết cho tốt...
Dịch Xương lời còn chưa nói hết, chợt nghe đến một thanh âm nhắc nhở, nói chuyện cũng là trung niên nhân, hai đầu lông mày rất có uy nghiêm, đúng là cường giả Bí Cảnh thứ hai trong đám người trừ tiểu thư Dịch Thanh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.