Vô Tận Đan Điền

Chương 465: Phù Thiên Đại Lục (1)




- Ha hả!
Nghe được Tiểu Phong hưng phấn, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, quẩy người một cái, đột nhiên cảm thấy cả người đau đớn không chịu nổi.
- Ta đây là...
Cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện thương thế của mình rất nặng.
Toàn bộ cơ thể vỡ tan, cốt cách vỡ vụn vài chỗ, kinh mạch rối tinh rối mù, chân khí trong cơ thể tán loạn, tựa hồ Khí Hải cũng bị tổn thương nhất định.
- Cho dù là Trị Liệu sư, không có ba bốn ngày, là không cách nào chữa khỏi thương thế trên người...
Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Chân khí trong cơ thể quá loạn, muốn dùng Trị Liệu khí chữa thương, đầu tiên trước phải chải vuốt kinh mạch, xem ra thương thế của mình so với tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng, ít nhất phải ba bốn ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Truyền Tống Trận xảy ra vấn đề, xuyên qua vết nứt không gian bất tử, ba bốn ngày có thể khôi phục, truyền đi tuyệt đối có thể hù chết rất nhiều người.
Trị Liệu sư cường đại, càng về sau càng hoàn mỹ hiện ra.
- Này là địa phương nào?
Biết thương thế nhất thời bán hội không tốt được, Nhiếp Vân không nghĩ nhiều nữa, hỏi một tiếng.
- Chúng ta cũng không biết. Bất quá nơi này cực kỳ trống trải, là phiến hoang dã, không có người nào!
Tiểu Phong nhìn một vòng nói.
- Hoang dã?
Nhiếp Vân biến sắc.
Phù Thiên Đại Lục diện tích quá lớn, cũng không phải địa phương nào cũng có người. Ở ngoài thành thị còn có mảng lớn mảng lớn hoang dã, trong hoang dã có rất nhiều Yêu thú cùng Yêu nhân lợi hại, hơi không cẩn thận, chết cũng không biết chết như thế nào!
Cho nên, ngoài thành hoang dã, bình thường thực lực kém một chút, hoặc là không thành quần kết đội, căn bản không ai dám đi, không nghĩ tới mình nhảy vào vết nứt không gian lại bị truyền đưa đến nơi này.
Ở Khí Hải Đại Lục, nhóm người mình còn được cho là cao thủ, nhưng ở Phù Thiên Đại Lục lại cái gì cũng không phải, Yêu thú Bí Cảnh một hai trọng khắp nơi đều có, còn thành quần kết đội, nếu vận khí không tốt gặp phải, thật sự là thảm rồi!
- Các ngươi nhanh đi vào Tử Hoa động phủ, ta khống chế động phủ biến thành hạt bụi, bằng không gặp được Yêu thú lợi hại, chúng ta cũng đừng nghĩ sống!
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân vội vàng phân phó một tiếng, tinh thần vừa động đã thu đám thú Tiểu Phong vào.
Đinh linh! Đinh linh!
Đang định mình cũng tiến vào động phủ, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến thanh âm lục lạc.
Là đà khách!
Đà khách là một loại thương nhân hành tẩu ở giữa các thành thị, tiến hành thương mậu giao dịch, bởi vì đều cưỡi Đà thú cao lớn, cho nên mới mệnh danh như vậy.
Có đà khách liền cho thấy có nhân loại trải qua, không cần phải tiến vào Tử Hoa động phủ, có lẽ có thể nhân cơ hội đi theo đám bọn hắn đến thành thị!
Trong lòng vừa động.
Coi như mình khôi phục thực lực, cũng bất quá Chí Tôn đỉnh phong, ở hoang dã như trước rất khó hành tẩu. Đi theo đà khách mà nói, có lẽ rất nhanh có thể trở lại thành thị.
Thực lực Đà khách không hẳn mạnh, nhưng bọn hắn thường xuyên tới lui giữa các thành thị, đối với nguy hiểm cực kỳ rõ ràng, hơn nữa vì bảo hộ tài sản, đều có một chút thủ đoạn bảo mệnh, theo chân bọn họ, so với mình hành tẩu thì an toàn hơn rất nhiều.
- Tiểu thư, phía trước giống như có người bị thương!
Trong lòng đang tính toán như thế nào đến gần những người này, để bọn họ mang theo mình, chợt nghe một thanh âm vang lên.
- Tiểu thư? Xem ra còn là một nữ đà khách...
Nhiếp Vân thầm nghĩ trong lòng.
- Có người bị thương? Nơi này cách thành thị gần nhất còn có mấy vạn dặm, ở nơi này bị thương, không phải chúng ta có thể trêu chọc, đi thôi!
Lập tức một thanh âm đạm mạc lạnh như băng vang lên.
- Người này...
Nghe được thanh âm này, Nhiếp Vân tức giận đến khí tức ngưng tụ.
Cũng quá lạnh lùng đi, trên đường nhìn thấy người bị thương, thế nhưng không muốn cứu... Thật sự là ngoan độc...
- Chỉ là tiểu thư, người này thoạt nhìn không nguy hiểm gì, thương thế lại nghiêm trọng, không bằng cứu đi, năm đó ta chính là được cứu như vậy, mới nguyện trung thành với tiểu thư a!
Người thứ nhất thỉnh cầu.
- Ân, được rồi, ngươi đi xem, trước hỏi rõ ràng lai lịch, nếu như là Yêu nhân thì trực tiếp giết chết!
Tiểu thư tựa hồ bị khuyên động, thản nhiên nói.
Từ ngữ khí của tiểu tỳ đến xem, bất kể là cứu hay không cứu, đối với tâm tình của nàng đều ảnh hưởng không lớn, tựa hồ người này chính là ý chí sắt đá.
- Huynh đệ, tại sao lại bị thương ở chỗ này?
Đang suy nghĩ, chợt nghe một trận tiếng bước chân vang lên, lập tức một trung niên nhân lông mi rậm đi tới.
Trung niên kia cao tới 1m9, dáng người khôi ngô, cơ thể no đủ, vừa thấy liền biết lực lượng thân thể cực kỳ cường đại.
- Ta cưỡi Truyền Tống Trận, xảy ra ngoài ý muốn, bị đưa đến nơi này...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Truyền Tống Trận ngoài ý, mặc dù rất ít, nhưng cũng không phải là không có, hắn nói như vậy, vừa lúc có thể giải thích trên người vì sao tổn thương nghiêm trọng như thế, lại vì sao một mình ở ngoài hoang dã.
- Ha hả, ngươi thật xui xẻo!
Nghe được thiếu niên nói, trung niên nhân nở nụ cười một tiếng, bàn tay nâng hắn lên.
- Gặp gỡ chúng ta cũng coi như ngươi may mắn, tuy đà khách chúng ta không phải người tốt, nhưng bình thường ở trên đường nhìn thấy người gặp rủi ro cũng viện trợ một phen, hành thiện cũng giúp cho chúng ta nhiều chút vận khí, bình an!
Trung niên nhân cười nói.
Hắn nói cũng là lời nói thật, đà khách suốt ngày ở bên ngoài hành tẩu, sở dĩ cứu người cũng không phải bọn họ là người tốt, mà là kết cái thiện duyên, gia tăng chút vận khí cho mình.
Vận khí thứ này hư vô mờ mịt, ai cũng khó mà nói, nhưng nếu quả thật không có, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Đa tạ đại thúc, tại hạ Nhiếp Vân, làm phiền rồi!
Nhiếp Vân nói.
Phù Thiên Đại Lục cực kỳ lớn, người trùng tên họ giống như cát biển, nhiều đếm không xuể, không thể nào mới xuất hiện liền đụng tới Hoa đại nhân, cho nên Nhiếp Vân cũng không cần phải giấu diếm tên của mình.
- Cũng không phiền toái, chúng ta có rất nhiều Đà thú, ngươi hiện tại bị thương liền tự mình cưỡi một con đi! Chúng ta có thể làm được cũng chỉ như vậy, ngươi có thể tốt hay không, không phải là chúng ta có thể trợ giúp, về phần đan dược chữa thương, chúng ta cũng không nhiều, không thể cho ngươi!
Trung niên nhân nói.
- Ân, này đã rất cảm kích rồi!
Thấy trung niên nhân nói chuyện thành khẩn, không có chút quá lời nào, Nhiếp Vân nhịn không được sinh lòng hảo cảm, cười cười.
- Vậy ngươi lên đi!
Trung niên nhân thấy thiếu niên trước mắt này biết cấp bậc lễ nghĩa, liền không nói thêm, bàn tay run lên, ném Nhiếp Vân lên trên người một con Đà thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.