Vô Tận Đan Điền

Chương 454: Ảo cảnh đáng sợ (1)




Nhiếp Vân thành tựu huyết mạch Linh cấp, bình chướng Bí Cảnh không còn tồn tại!
Tiềm lực càng cao, bình chướng lại càng đơn giản, đột phá lại càng dễ dàng.
Hấp thu cổ khí tức này có thể đột phá cấp bậc, quả thực bất khả tư nghị!
- Chỉ sợ chẳng những có liên quan tới trận pháp, cùng Linh Tê Tuyền kia cũng có liên hệ rất lớn!
Trong mơ hồ, trong lòng Nhiếp Vân sinh ra một ý nghĩ.
Linh Tê Tuyền, có thể xử dụng Thuần Thú đan điền câu thông, bản thân chính là một chuyện cực kỳ kỳ quái, vật không có sinh mệnh, Thuần Thú đan điền của mình làm sao câu thông? Hơn nữa vừa rồi giết người, khí tức đại biểu cho tiềm lực kia, có chín phần bay về phương xa, lại đi nơi nào?
- Bản đồ xuất hiện!
Trong lòng nghĩ nghĩ, bàn tay Nhiếp Vân xoay chuyển, lấy bản đồ mà Mộ Liễu cho mình ra, tinh thần đảo qua ghi tạc trong óc, Thiên Nhãn nhìn về phía trước.
Bản đồ quả nhiên ghi lại cực kỳ chính xác, chỗ đánh dấu chính là phân đoạn trận pháp bạc nhược nhất, đi chỗ đó, sẽ không xuất hiện cơ quan, không có bất kỳ nguy hiểm.
Cộng thêm ngọc bài của thành chủ, cho dù ngươi vô ý lâm vào trận pháp, dùng ngọc bài này cũng có thể giảm bớt công kích, để ngươi thong dong đào thoát.
Hai người kết hợp, tính nguy hiểm lập tức giảm xuống rất nhiều.
Dọc theo phương hướng bản đồ đánh dấu, Nhiếp Vân rất nhanh đi thẳng về phía trước, đi vài bước liền nhìn thấy mấy đệ tử liên hợp chung một chỗ, đang chậm rãi bao vây tiễu trừ.
Tuy nơi này không phải ngươi chết chính là ta vong, nhưng cũng có liên hợp, đại bộ phận bọn họ đến từ một thế lực, liên hợp bảo hộ một người, mục đích đúng là vì để cho người này đạt được quán quân.
Những người này nhìn thấy Nhiếp Vân một thân một mình lại đây, đồng thời xoay người, trong mắt thả ra quang mang xanh mượt.
- Đây là Điệp Dực Sơn Trang Mộ Kiệt, một trong những người có tư cách đạt được giải quán quân, hạ sát hắn, chúng ta mới có thể thành công, động thủ!
Một người nhận ra thân phận của Nhiếp Vân, lên tiếng hô to, thét chói tai lao đến, đao mang bắn ra bốn phía, chân khí cường đại, lực lượng nháy mắt phong tỏa không gian, tạo thành một trận pháp đặc biệt.
- Cá lớn nuốt cá bé ở đâu cũng có a!
Nhìn thấy những người này vọt tới, Nhiếp Vân lắc đầu, nâng chân phải lên đạp ra một đá, phân biệt đạp những người này rơi vào trong trận pháp cách đó không xa.
Một trận hào quang lóe ra, trận pháp khởi động, vô số sát trận vọt tới, thời gian nháy con mắt liền giết những người này thành mảnh vỡ.
Những người này thực lực ở trong mắt người khác tính là cao thủ, đối với Nhiếp Vân mà nói lại như tiểu hài tử, sở dĩ không trực tiếp giết chết, chính là muốn nhìn uy lực của trận pháp xem thế nào.
Thấy cường giả Chí Tôn có thể so với Bí Cảnh tiềm lực bảng, ở trong trận pháp ngay cả hai cái hô hấp cũng kiên trì không đến, trong lòng Nhiếp Vân rùng mình, ánh mắt ngưng trọng.
Uy lực trận pháp này, đã vượt ra khỏi tưởng tượng, này vốn không phải là cường giả Bí Cảnh bình thường có thể bố trí ra, trận pháp không gian to lớn, vô số sát trận, làm cho Nhiếp Vân đối với người sáng tạo Linh Tê Thiên Cung tràn ngập tò mò.
Những người này bị trận pháp quấy chết, đại biểu khí tức tiềm lực không thể tiến vào trên người Nhiếp Vân, mà hướng phương xa bay đi, chỉ chốc lát liền hoàn toàn biến mất.
- Xem ra chỉ có mình giết chết, mới có thể hấp thu tiềm lực, bằng không, tiềm lực sẽ bay đi!
Nhìn thấy loại tình huống này, Nhiếp Vân hiểu được.
- Hiện tại tiến vào Linh Tê Thiên Cung rồi, câu thông Linh Tê Tuyền một chút xem, nhìn hắn có lời gì muốn nói!
Lại tiếp tục đi một hồi, đột nhiên Nhiếp Vân nhớ ra cái gì đó, trong lòng vừa động, bàn tay khẽ lật, một giọt Linh Tê Tuyền Thủy xuất hiện ở lòng bàn tay, lóe ra quang mang trong suốt.
Nước suối vừa xuất hiện thật giống như tiến nhập cơ thể mẹ, từ sâu trong nội tâm dâng lên thái độ nhảy nhót vui mừng, thật giống như nơi này mới là nhà của nó.
- Thuần Thú khí, câu thông!
Trong lòng vừa động, Thuần Thú khí đánh vào giọt nước suối.
- Ngươi đã đến rồi? Mau tới tìm ta!
Mới vừa câu thông nước suối, thanh âm phong cách cổ xưa kia lại vang lên, trong giọng nói để lộ ra lo lắng.
- Ngươi ở địa phương nào?
Nhiếp Vân hỏi.
- Ta ở trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi đi theo lộ tuyến ta cho ngươi biết, có thể nhìn thấy, nhanh lại đây. Ta sẽ truyền thừa cho ngươi hết thảy. Làm cho ngươi cùng ta trăm phần trăm phù hợp, mới có thể trở thành chúa tể Cổ Thành!
Trong thanh âm tràn đầy hấp dẫn, trầm thấp từ tính, làm cho người ta hỗn loạn, bất tri bất giác đi về phía trước.
- Ân? Không đúng!
Chỉ đi hai bước, Nhiếp Vân liền giựt mình tỉnh lại.
Nếu như không có thiên phú Thiên Nhãn mà nói, có thể thấy rõ tình hình phía trước, chỉ sợ lần này liền rơi vào trận pháp, tuy không bị quấy thành bụi phấn, nhưng nói vậy cũng sẽ không dễ chịu.
- Cái thanh âm này thậm chí có ý mê hoặc, xem ra Linh Tê Tuyền này chỉ sợ cũng không phải đồ tốt...
Nhiếp Vân sinh lòng cảnh giác.
Vừa rồi nếu không có linh hồn cường đại, lần này bất tử cũng phải lột da, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, chính là bởi vì nghe xong lời nói của Linh Tê Tuyền.
Bởi vậy có thể thấy được, Linh Tê Tuyền này cũng không phải đồ tốt!
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, nếu là đồ tốt, sao sử dụng bí pháp dời đi tiềm lực, chuyển dời chín phần mười tiềm lực đến nó!
Nhiếp Vân xem ra, phía trước khí tức đại biểu tiềm lực kia, hẳn là toàn bộ bị con suối hấp thu.
- Nhanh lên, sao ngươi không đi?
Thanh âm cổ xưa thấy Nhiếp Vân dừng lại, tựa hồ có chút sốt ruột, tiếp tục thúc giục.
- Trước ta là trận pháp, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn ta vào trận pháp?
Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Ha hả, bị ngươi nhìn ra, tốt lắm, ngươi đã thông qua được khảo nghiệm của ta! Ta muốn tuyển chọn người thừa kế, phải thông minh, cơ trí, không bị tài vật làm mờ trí, có thể ở dưới tình huống như vậy phân biệt ra, chứng minh ý chí kiên định, đích xác có tư cách kế thừa truyền thừa của ta!
Thanh âm cổ xưa nghe được Nhiếp Vân nghi ngờ, cười ha hả, trong thanh âm để lộ ra hương vị sang sảng, khí tức âm nhu vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, thật giống như căn bản là hai người.
- Ngươi đến cùng ở đâu? Ta làm sao tìm ngươi?
Nhiếp Vân không để ý tới thanh âm chuyển biến, khẽ cười một tiếng hỏi.
- Đây là bản đồ của ta, ngươi dựa theo lộ tuyến đi, liền không có bất kỳ nguy hiểm nào!
Ầm vang!
Nhiếp Vân cảm thấy một cỗ ý niệm tiến vào trong óc, quả nhiên là một bản đồ, bên trong đánh dấu lộ tuyến cùng Mộ Liễu cho hoàn toàn giống nhau, không có bất kỳ khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.