Vô Tận Đan Điền

Chương 404: Đơn giản như vậy?




- Thì ra là thế!
Nhiếp Vân gật đầu, không nghĩ tới Thuần Chân Huyễn Linh thạch là một lần khảo nghiệm.
- Tâm tính của ngươi thuần khiết, đối với tình nghĩa bất ly bất khí, cho nên khảo nghiệm đầu tiên đã lấy được hảo cảm của ta, vì vậy mới có tư cách tiến hành khảo nghiệm tiếp theo sau! Nếu không thông qua, ngươi không thể đến nơi này!
- Nếu là như vậy, vậy thì…đệ đệ Nhiếp Đồng, tâm tính hắn đơn thuần, cũng có thể thông qua sát hạch, vì sao không nhìn thấy hắn?
Nhiếp Vân hỏi xong trong lòng tràn ngập không yên.
- Đệ đệ của ngươi thật sự thông qua sát hạch, chẳng qua địa điểm sát hạch khác với ngươi, ở cửa thứ hai hắn thất bại bị ta chở ra ngoài, nếu tâm tính phẩm cách không tốt, chỉ sợ đã sớm chết! Không có khả năng không có việc gì, còn được ưu đãi nhất định!
- Vài người đi cùng ngươi, người tên Hoang Lăng chấp nhất với ngôi vị hoàng đế của mình, cho nên trong quan niệm nghệ thuật chỉ nhìn thấy ngôi hoàng đế, không chịu buông tay, mà Tử Quỳnh hoàng một lòng muốn tiêu diệt nhân loại thống trị người khác, trở thành tuyệt đại bá chủ, mà Tề Đào tâm tư âm trầm, công lực quá nặng…lần này vài người tới đây, trên thực tế chỉ có ngươi cùng đệ đệ của ngươi thông qua cửa sát hạch đầu tiên.
Nhân ảnh giải thích, đem những ảo cảnh hiện dưới Thuần Chân Huyễn Linh thạch thuật lại một lần.
Nghe được đệ đệ không có việc gì, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cảm thấy may mắn.
May mắn chấp niệm lớn nhất của mình là nàng, nếu như là giết chóc, chỉ sợ sẽ giống như những người khác, căn bản không có tư cách tiếp nhận những sát hạch tiếp theo sau.
- Cửa thứ nhất là tâm tính, cửa thứ hai là lực, không có thực lực cũng không tư cách thành đồ đệ của ta, cửa thứ ba là trí và ức, không có trí tuệ không có trí nhớ, rất khó thông qua, cửa thứ tư khảo nghiệm ý chí, ý chí không kiên định cũng không thể đi tới trong vòng ba mươi thước, ngươi chẳng những thành công, còn thành công phi thường viên mãn, làm ta vô cùng vui mừng!
- Truyền thừa của Hạ Dương này tổng cộng có tám đại kiếm thuật, mỗi bộ đều có uy lực hủy thiên diệt địa, nhưng bộ kiếm thuật thấp nhất cũng phải đạt tới bí cảnh mới có thể tu luyện, hiện tại ngươi có cấp bậc chí tôn, còn chưa thể được đến truyền thừa kiếm thuật của ta!
Tu luyện giả lợi hại của Phù Thiên đại lục bình thường đều có danh hiệu, như Nhiếp Vân có danh hiệu Huyết Ngục ma tôn, bằng hữu Thần Thâu Thiên Huyễn cũng là danh hiệu, nhưng thực tế tên là Huyễn Thiên Thủ, mà nghe Tử Hoa đạo nhân nói còn có tên là Hạ Dương.
Họ Hạ, còn có ba mắt, rốt cục là chủng tộc gì, kiếp trước Nhiếp Vân cũng không có ấn tượng.
- Nhưng mà toàn bộ kiếm thuật của ta đều khắc sâu trên ngọc bích của tám gian phòng, chỉ cần ngươi đạt tới bí cảnh là có thể tu luyện, hiện tại ngươi cần làm chính là luyện hóa cả động phủ, sau khi luyện hóa nếu ngươi có nạp vật đan điền, thì có thể thu vào đan điền, mang theo bên mình, thập phần phương tiện!
- Động phủ mang theo bên mình?
Nhiếp Vân cả kinh, lập tức cảm thấy được trái tim của mình như nổ tung, cảm giác hưng phấn khổng lồ tràn ngập trong lòng, làm hắn mê muội.
- Phải, vật phía trước chính là Động Phủ Chi Tâm dùng khống chế động phủ. Ngươi chỉ cần luyện hóa, có thể hoàn toàn khống chế, chẳng qua muốn luyện hóa chẳng những phải có ý chí cứng cỏi, còn phải có phẩm cách ngoan cường, đi thôi, hậu nhân, luyện hóa động phủ, được truyền thừa của ta, ta xem như có thể chết sáng mắt!
Nhân ảnh hư ảo thản nhiên nói, trên mặt lộ ý cười vui mừng.
- Đa tạ tiền bối thành toàn, tại hạ vô cùng cảm kích! Ta nhất định sẽ đem kiếm pháp của ngài phát dương quang đại, không làm nhục thanh danh của tiền bối!
Mặc dù biết đây chỉ là linh hồn ấn tích, nhưng Nhiếp Vân vẫn cực kỳ tôn kính, cung kính quỳ rạp xuống đất bái lạy tám lần.
Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, một khi luyện hóa Động Phủ Chi Tâm, mình sẽ lấy được ưu đãi cực lớn, cho dù ở Phù Thiên đại lục cũng có được tư bản sống yên phận, ân tình như vậy đừng nói chỉ dập đầu, dù trả giá lớn hơn nữa cũng xứng đáng!
- Không sai, không sai! Biết bảo vật ở phía trước, không kiêu không nóng nảy, ngược lại nho nhã lễ độ đối với ta, biết cảm ơn, truyền thừa cho ngươi ta cũng xem như an tâm!
Nhân ảnh hài lòng gật gật đầu.
- Tốt lắm, tu luyện cho tốt đi hậu nhân, ta chỉ là một tia tàn hồn, nhiệm vụ đã hoàn thành cũng nên đi rồi!
Người kia cười cười, thân thể ngày càng mờ ảo, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.
- Tám đại kiếm thuật, động phủ mang theo bên mình…nếu sớm biết Tử Hoa động phủ lợi hại như vậy, kiếp trước dù mình vất vả thế nào cũng phải tìm được chín khối Tử Hoa ngọc ấn! Bất quá…kiếp này rất tốt, cũng có cơ hội phát huy!
Đứng dậy, Nhiếp Vân khẽ cười đi thẳng tới chỗ đặt Động Phủ Chi Tâm.
Động Phủ Chi Tâm là một khối ngọc, nhìn qua như trái tim người, đang không ngừng nhảy lên như nhịp tim đang đập mạnh.
Mỗi khi nhảy lên một lần, bên trong lại hiện ra hình dáng của một điện phủ, nhìn một lát, toàn bộ kết cấu đại khái của động phủ đều xuất hiện trong đầu Nhiếp Vân.
Không hổ là động phủ do siêu cấp cường giả lưu lại, diện tích rộng lớn vượt qua sự tưởng tượng của Nhiếp Vân, phạm vi phải lên tới mấy vạn trượng, tổng cộng chia thành mười đại điện phủ, trong đó tám đại điện đường đều có bảo bối do Tử Hoa đạo nhân lưu lại, chẳng qua dù hắn luyện hóa Động Phủ Chi Tâm cũng không thể mở ra, chỉ khi nào hắn đạt tới cấp bậc nhất định hơn nữa tu thành kiếm thuật mới có thể mở ra.
Điện phủ thứ chín dùng để tu luyện, nơi này linh khí thập phần sung túc, còn sung túc hơn linh khí trong nội điện tràn đầy linh thạch, ở lại nơi đó tu luyện tốc độ phải nhanh hơn gấp mười lần!
Mà điện phủ cuối cùng là nơi đặt cơ quan cùng trận pháp của cả động phủ, muốn khống chế toàn bộ cơ quan cùng trận pháp, nhất định phải nắm giữ điện phủ này trong tay.
- Hô!
Hiểu được nội dung cùng công năng, Nhiếp Vân dằn nén kích động trong lòng, hít sâu một hơi, cắn ngón tay nhỏ lên trái tim bằng ngọc, đồng thời để tinh thần thẩm thấu vào bên trong.
Tinh thần vừa tiến vào trong động phủ chi tâm, Nhiếp Vân nhất thời cảm thấy một cỗ ý niệm đặc thù ập tới, tập kích như gió táp mưa rào, làm thân thể hắn đứng ngây tại chỗ.
- Thật là lợi hại, mình phải kiên trì!
Cảm nhận được ý niệm cường đại, Nhiếp Vân nhướng mày, bàn tay siết chặt.
- Vừa lúc mượn cơ hội rèn luyện linh hồn, xem có thể đột phá linh cấp hay không!
Trong lòng đột nhiên toát ra một ý nghĩ, sắc mặt Nhiếp Vân dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.