Vô Tận Đan Điền

Chương 368: Đột phá bí cảnh? (2)




- Công kích không sai, nhưng muốn giết ta cũng không dễ dàng!
Ánh mắt Nhiếp Vân lộ vẻ hưng phấn, thân thể lao thẳng vào quyền phong, nắm tay giơ lên đồng thời đánh ra.
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt, Nhiếp Vân bay ngược ra ngoài, nhưng chỉ nháy mắt lại bay lên, thân thể không hề bị thương, thậm chí quần áo vẫn nguyên vẹn.
- Làm sao…không có khả năng! Thái Cổ thần quyền của ta đã hoàn toàn kích hoạt Thái Cổ huyết mạch, một quyền đánh ra dù người đã tiến vào bí cảnh nhiều năm cũng không thể ngăn cản, chỉ là một chí tôn sao có thể làm được…
Giọng nói lão giả lộ vẻ không tưởng tượng nổi, thanh âm vừa dứt, hào quang tiêu tán, một lão giả xuất hiện trước mặt Nhiếp Vân.
Lão tổ hoàng thất Thần Thánh đế quốc Hoang Trần.
Hoang Trần râu tóc bạc trắng, hai mắt bắn tinh quang, người khác nhìn vào lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác buồn ngủ.
Ngay khi tinh quang bắn lên người Nhiếp Vân, hai mắt Nhiếp Vân nháy mắt biến thành đỏ đậm, hào quang huyết đồng bắn ra bốn phía, chỉ khoảnh khắc đã đem cỗ lực lượng mê hoặc kia bắn trở về.
- Huyết đồng sư? Ngươi có thiên phú của Yêu tộc?
Đồng tử Hoang Trần co rụt lại:
- Linh hồn khí hải đại viên mãn, còn là huyết đồng sư, thân thể lại vô kiên bất tồi, bất luận ai cũng không thể thương tổn, khó trách dám hung hăng càn quấy như thế, đích xác có bổn sự!
- Ha ha, quá khen, ngươi không phải cũng có tư bản hung hăng càn quấy đó sao? Linh hồn nửa bước tiên cảnh, so với đại viên mãn mạnh hơn một ít, thực lực bí cảnh, khi dễ những người như chúng ta tự nhiên cảm thấy dễ như trở bàn tay!
Nhiếp Vân không chút sợ hãi, cười nhạt nói.
- Ngươi có thể nhìn ra cảnh giới linh hồn của ta?
Hoang Trần sửng sốt, ánh mắt híp lại.
- Ta nhìn ra, bất quá nếu ngươi đã đạt tới tiên cảnh, tinh thần vừa động liền sinh ra thiên địa phong bạo, lực lượng vừa rồi sẽ không yếu như vậy!
Nhiếp Vân nói.
- Lực lượng yếu? Ha ha, lão phu lần đầu tiên nghe có người nói ta như vậy!
Trong mắt Hoang Trần chớp động quang mang, nhìn chằm chằm Nhiếp Vân, một đạo hận ý hiện lên, tựa hồ tùy thời đều sẽ động thủ:
- Ta biết ngươi tên Nhiếp Vân, phòng ngự cố chấp, hẳn là mặc linh binh, dựa vào ngoại lực tạo nên hiệu quả nhưng chỉ có phòng ngự cố chấp cũng vô dụng, ta không giết được ngươi nhưng có thể đánh chết toàn bộ thân nhân bằng hữu của ngươi, hừ, ta xem hãy để cho sư phụ của ngươi đi ra nói chuyện với ta đi! Bằng không nếu để ta động thủ, đệ đệ cùng yêu thú của ngươi đều phải chết!
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Ánh mắt Nhiếp Vân híp lại.
- Không sai, ta đang uy hiếp ngươi! Nhanh thả Hoang Lăng, ta sẽ không động thủ, nếu không ta sẽ cho ngươi biết đại giới đắc tội hoàng thất Thần Thánh đế quốc, cho ngươi hiểu được bí cảnh cùng chí tôn có chênh lệch không thể vượt qua, cho dù có được pháp bảo cường thịnh cũng không thể siêu việt!
Hoang Trần hừ lạnh.
- Bí cảnh cùng chí tôn có chênh lệch không thể vượt qua? Pháp bảo cường thịnh cũng không thể siêu việt?
Nhiếp Vân cười nhạt.
- Không sai! Ngươi chưa thăng cấp bí cảnh, căn bản không biết bí cảnh cường đại, không biết chỗ ảo diệu của pháp lực!
Hoang Trần nhìn Nhiếp Vân như đang nhìn một con kiến.
Hoang Trần dùng một chiêu không đánh chết được Nhiếp Vân, biết pháp bảo của thiếu niên khẳng định rất lợi hại, có được pháp bảo như vậy sư phụ lợi hại thế nào liền có thể nghĩ, cho nên đại bộ phận tinh thần đều dùng đề phòng sư phụ Nhiếp Vân, nếu không lấy thân phận cùng thực lực của hắn rõ ràng nhìn thấy hậu bối bị tiểu Phong tát tai, làm sao còn tâm tư đàm phán với Nhiếp Vân.
- Ta chưa thăng bí cảnh? Tốt lắm, hiện tại ta thăng lên bí cảnh, cho ngươi biết một chút về lực công kích của ta!
Nhiếp Vân ha ha cười, khí tức trên thân đột nhiên xuyên phá trời cao.
- Chủ nhân, ta cũng thử xem!
Oanh long!
Thấy khí tức Nhiếp Vân càng ngày càng mạnh, tiểu Phong cười to, một tay không ngừng tát tới, một bên chân khí tận trời, trong cảm ứng của người khác, gông cùm xiềng xích chí tôn lập tức bài trừ, như khốn long gặp mưa, nhất phi trùng thiên!
- Cái gì? Song song đột phá? Chí tôn đột phá bí cảnh? Điều này sao có thể? Đây là người sao?
Chứng kiến một màn trước mắt, mọi người trợn tròn, miệng há hốc không dám tin!
Bí cảnh,được xưng là đoạt thiên tạo hóa bí cảnh, đoạt tạo hóa của thiên địa, nghịch chuyển hình thể, nghịch thiên cải mệnh, muốn đột phá cần lý giải sâu đậm với đại đạo lý, còn phải có hoàn cảnh đặc thù. Khí Hải đại lục linh khí loãng, trong thiên địa khuyết thiếu tạo hóa lực, bởi vậy người sinh trưởng trong Khí Hải đại lục căn bản không khả năng đột phá, dù có một hai người cũng phải chiếm được kỳ ngộ mới có thể thành công. Hiện tại hai thiếu niên thậm chí không cần điều kiện gì lại trực tiếp đột phá xiềng xích của chí tôn, chứng kiến cảnh tượng như vậy mọi người đều cảm thấy đầu óc chập mạch, hoàn toàn ngây người!
Bốn vị quốc chủ đưa mắt liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ sợ hãi nồng đậm trong mắt đối phương, khó trách Nhiếp Vân thu thập họ giống như trò chơi, nguyên lai hắn có thể đột phá bí cảnh, chỉ là luôn áp chế tu vi mà thôi!
Xem ra chuyện giữa Nhiếp Vân cùng Thần Thánh đế quốc không nên nhúng tay, bằng không có chết cũng không biết chết như thế nào!
- Đột phá bí cảnh, điều này sao có thể, không ai có thể nhẹ nhàng đột phá bí cảnh như vậy, ta không tin…điều đó không có khả năng!
Chẳng những mọi người cảm thấy không tưởng tượng nổi, thậm chí Hoang Trần cũng trợn mắt há hốc mồm, dùng sức lắc đầu, biểu tình không thể tin được.
- Không đúng, tuyệt đối không phải vừa đột phá, nếu ta đoán không lầm, hai ngươi hẳn đã sớm tiến vào bí cảnh, chẳng qua dùng thủ đoạn đặc thù áp chế tu vi, làm cho người ta nhìn giống như chỉ là chí tôn!
Đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, Hoang Trần hiểu ra.
- Ha ha, xem như ngươi thông minh, ngươi không phải đã nói ta còn chưa tới bí cảnh nên lực công kích quá yếu sao? Ta khiến cho ngươi nhìn thực lực chân chính của ta!
Nhiếp Vân ha ha cười, cầm Huyền Ngọc kiếm trong tay, đột nhiên run lên, một chiêu Đại Địa thế mang theo ám kình chém thẳng xuống đất.
Oanh long!
Một kiếm rơi xuống, người trong phạm vi mười dặm giống như chứng kiến thiên địa sụp đổ, toàn bộ thế giới đều hủy diệt, mặt đất lật ngược, nhật nguyệt vô quang.
- Này…công kích thật mạnh, điều này sao có thể…
Cảm nhận được lực lượng trên thân kiếm Nhiếp Vân ngày càng mạnh, Hoang Trần rốt cục lộ vẻ sợ hãi, hai tay vung lên, tiêu hao lực lượng toàn thân muốn ngăn cản.
Nhưng…oanh một tiếng, hai cánh tay hắn hoàn toàn gãy nát, thân hình như viên đạn pháo bị nện xuống đất khiến mặt đất xuất hiện một hố to phạm vi hai ba ngàn thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.