Vô Tận Đan Điền

Chương 3561: Động thủ!




Tất cả mọi người nghĩ, vừa rồi Nhiếp Vân nói, chỉ là phẫn nộ nói nhảm, không có trải qua suy nghĩ, chỉ là một trò đùa mà thôi.
- Nếu như ta thụ thương, cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi!
Hiên Viên Đại Đế không giống những người khác chế giễu, mà nhẹ gật đầu.
- Đã như vậy... Ta không giết Hiên Thần công tử, coi như báo ân cho ngươi, giữa chúng ta ân oán xóa bỏ, nếu như ngươi lại cản ta, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Không để ý tới mọi người chế giễu, Nhiếp Vân lơ lửng trên không trung, mặt không biểu tình, thản nhiên nói.
Ân là ân, tình là tình, nếu Hiên Viên Đại Đế khăng khăng muốn dính vào vũng nước đục này, vậy trước tiên phân chia ân oán sạch sẽ.
- Tự nhiên!
Hiên Viên Đại Đế gật đầu.
- Nói như thật vậy. Ranh con, thật không biết ngươi là não tàn, hay là ngu xuẩn!
Nghe được đối thoại của hai người, Âu Dương Ma Thiên lần nữa nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Đế Huyền:
- Đế Huyền, ta xem ngươi cũng không cần mời Hiên Viên huynh, chỉ cần sau khi bọn họ chết. Trả Ly Quang Tráo của Long Dương Đại Đế lại cho Thần Binh thành chúng ta, lại phân cho ta 300 vạn Thần thạch cực phẩm, ta có thể thay ngươi xuất thủ, giết chết hai gia hỏa cuồng vọng này!
Nhiếp Đồng chém giết Long Dương Đại Đế, sớm đã trở mặt với Âu Dương Ma Thiên, lần trước bởi vì Phổ Thiên Đại Đế ngăn cản mà không dám động thủ, giờ phút này Phổ Thiên Đại Đế không có ở đây, lại trở mặt với Thần Nữ phong, hắn lập tức nhảy ra ngoài.
- Được!
Đế Huyền đáp ứng.
Bản thân Ly Quang Tráo là của Thần Binh thành, giết Nhiếp Vân sớm muộn gì cũng phải trả về. Đã như vậy, cho hắn cũng không có cái gì, về phần ba trăm vạn Thần thạch cực phẩm mặc dù trân quý, nhưng có thể trân quý bằng Hiên Viên Đại Đế xuất thủ một lần sao?
Đã như vậy, khoản giao dịch này rõ ràng rất lời.
- Đáng tiếc, để Âu Dương Ma Thiên giành trước!
- Đúng vậy, sớm biết ta nên đáp ứng Đế Huyền xuất thủ! Ba trăm vạn Thần thạch cực phẩm a!
- Không chỉ như vậy, Nhiếp Vân này nhất định chính là Tàng Bảo khố, năm trăm vạn chỉ là hiển lộ ra, ai biết ẩn núp còn có bao nhiêu?
- Đúng vậy, đã mất đi cơ hội, Thần Binh thành cùng Thần Nữ phong đoán chừng muốn phát tài...
Thấy Âu Dương Ma Thiên vượt lên trước, có mấy vị Đại Đế lộ ra vẻ hối tiếc.
Trong mắt bọn hắn, Nhiếp Vân này chính là Tàng Bảo khố di động, chỉ cần chém giết, tất nhiên có thể được chỗ tốt không gì sánh kịp.
- Hai tiểu tử, Đế Huyền đã đáp ứng, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi xuống hoàng tuyền! Không biết sau khi chết, Phổ Thiên Đại Đế có biện pháp nào cứu sống các ngươi không! Ha ha!
Đạt được đáp ứng, Âu Dương Ma Thiên hưng phấn cười to, đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, tựa như nhìn lấy hai người chết.
- Trời gây nghiệt, còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt, không thể sống!
Nhìn thấy bộ dáng của Âu Dương Ma Thiên, Nhiếp Vân nhịn không được lắc đầu, không để ý tới hắn, mà quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt:
- Nguyệt nhi, đi theo ta đi!
- Ân!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Đạm Đài Lăng Nguyệt đối với vị sư phụ này đã thất vọng không còn gì, nhẹ gật đầu.
Hô!
Sau một khắc, Đạm Đài Lăng Nguyệt biến mất tại chỗ.
- Không có không gian ba động, làm sao người không thấy?
Nhìn thấy tình cảnh quái dị như vậy, tất cả Đại Đế đều sững sờ.
Vừa rồi vì phòng ngừa Nhiếp Đồng thuấn di đào tẩu, Đế Huyền đã phong bế toàn bộ cung điện, dựa theo đạo lý, Đạm Đài Lăng Nguyệt không có khả năng thuấn di rời đi, cũng vô pháp rời đi, làm sao... đã không thấy tăm hơi?
- Nhiếp Đồng, ngươi cũng đi vào đi!
Lấy đi Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân nhìn về phía đệ đệ.
- Ca ca cẩn thận!
Nhiếp Đồng cũng gật đầu, thân ảnh nhoáng một cái, đồng dạng biến mất.
- Tại sao lại không thấy?
- Cái này...
Nếu như nói Đạm Đài Lăng Nguyệt biến mất, đám người không có sớm chuẩn bị, Nhiếp Đồng biến mất bọn hắn là tận mắt thấy, căn bản không phát hiện không gian ba động, càng không phát giác được những lực lượng khác.
Đã như vậy... Bọn hắn đi nơi nào?
- Có thể để người biến mất ở trước mắt chúng ta, mà không bị phát hiện, chỉ sợ thiếu niên này có thủ đoạn mà chúng ta không biết đến!
- Chẳng lẽ hắn nói có thể tổn thương Hiên Viên Đại Đế là thật?
- Nhìn dáng vẻ của hắn không nghĩ khoác lác, nhưng ta vẫn không tin...
Nhìn thấy tình cảnh quái dị như vậy, tất cả mọi người sững sờ, từ sâu trong nội tâm sinh ra một dự cảm đặc thù, có lẽ trước đó thiếu niên này nói, cũng không giả!
- Âu Dương Ma Thiên xuất thủ, các vị đang ngồi còn có ai muốn đồng loạt ra tay hay không, giết ta, nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy, nhiều Thần binh Đế Cảnh như vậy đều sẽ là của các ngươi!
Thu hai người vào thế giới nạp vật, Nhiếp Vân nhìn về phía các Đại Đế đang ngồi.
Mấy vị Đại Đế trước đó rục rịch, nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, nhớ tới cử động kinh người vừa rồi, ngược lại không dám động thủ.
- Nếu không, vậy mời rời đi đi! Không rời đi, ta liền xem như một đám với xú bà nương Đế Huyền này!
Nhiếp Vân nhìn qua.
Vẫn như cũ không ai trả lời.
- Tiểu tử, ngươi đủ chưa! Hiện tại ta liền giết ngươi, để ngươi biết càn rỡ ở trước mặt Đại Đế, là ngu xuẩn dường nào!
Âu Dương Ma Thiên thấy mình tuyên bố muốn giết hắn, hắn chẳng những không e ngại, còn nói tới nói lui, tức giận đến oa oa kêu to, bỗng nhiên vồ tới.
Ầm ầm!
Vị Đại Đế bài danh Top 10 Thần giới này vừa ra tay, không gian trước mắt lập tức vỡ vụn, tựa như thiên địa muốn sụp đổ.
Nhiếp Vân đứng ở trong đại điện, thật giống như thuyền lá lênh đênh trong cuồng triều, vô luận chạy trốn tới địa phương nào, cũng sẽ tùy thời đắm chìm.
Ông!
Bất quá, Nhiếp Vân không có sợ hãi cũng không lui lại, mà cười nhạt một tiếng, ngón tay điểm một cái, một đồ vật bộ dáng sơn phong đột ngột xuất hiện ở trong phòng, mắt trần có thể thấy chậm rãi biến lớn.
Hô!
Giống như qua một cái nháy mắt, cũng giống như qua ức vạn năm, tóm lại, ngay cả Đại Đế ở đây, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua, liền thấy một ngọn núi to lớn xuất hiện ở trước mắt.
Bàn tay của Âu Dương Ma Thiên cùng sơn phong đụng một cái, tựa như trứng gà nện lên sắt thép, nổ tung.
- Cái gì?
Con ngươi co rụt lại.
Âu Dương Ma Thiên mới vừa công kích, đã dùng hết toàn lực, tự tin xem như Thần binh Đế Cảnh cũng có thể một chiêu xé rách, Hiên Viên Đại Đế cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn, nhưng đánh ở trên ngọn núi này, không có chút tác dụng nào! Cho dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng từ sâu trong nội tâm sinh ra sợ hãi nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.