Vô Tận Đan Điền

Chương 3503: Đạm Đài Lăng Nguyệt xoắn xuýt (hạ)




- Rất đẹp trai a!
- Thấy không? Đây mới là khí độ của đại nhân vật!
- Thật nghĩ không thông thiếu phong chủ đến cùng thích người dạng gì, nếu là ta, khẳng định sớm đáp ứng rồi!
- Ngươi một si nữ, đừng nói Mạc Tường công tử, ta xem liền thấy như heo!
- Nếu heo là Thiên Đạo cảnh, ta khẳng định cũng đáp ứng...
Mấy thị nữ nhìn thấy Mạc Tường công tử như vậy, tất cả đều hưng phấn đến thân thể mềm mại loạn chiến.
Nếu không phải thân phận đối phương quá cao, lại theo đuổi thiếu phong chủ, chỉ sợ các nàng đều ngăn chặn không được xông tới.
- Ha ha, ta tưởng rằng ai, háo ra là Mạc Tường, đứng ở chỗ này thời gian dài như vậy, xem ra cũng bị sập cửa vào mặt a!
Thời điểm rất nhiều thị nữ tối đãng xuân tâm, một tiếng cười vang lên, ngay sau đó một bóng người nhanh chân đi tới.
- Ta tưởng ai, nguyên lai là Thần Binh thành Cái Vẫn công tử! Làm sao? Ngươi cũng muốn gặp Lăng Nguyệt cô nương? Có thể a, ta đoán, sợ rằng cũng phải bị sập cửa vào mặt!
Mạc Tường nhìn thoáng qua, lười biếng cười nói.
Người tới hắn nhận biết, chính là một cái khác trong bát đại công tử, Thần Binh thành Cái Vẫn công tử.
Mặc dù ở trên Đế Cảnh tiềm lực bảng bài danh không bằng hắn, nhưng thực lực tuyệt đối không kém.
- Ăn bế môn canh hay không không sao, chỉ cần nàng chịu thu đồ của ta là được!
Cái Vẫn không để ý tới đối phương châm chọc, cười cười, nhìn về thị nữ phía trước:
- Mấy vị tiên tử, tại hạ có một đồ vật muốn giao cho thiếu phong chủ Lăng Nguyệt cô nương của các ngươi, mời thay chuyển giao! Đương nhiên, tại hạ cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho mấy vị!
Cổ tay khẽ đảo, lấy ra mấy kiện đồ vật đưa tới.
- Thiên Đạo Thần Binh, Thanh Linh Huyền Y! Cái Vẫn, thủ bút của ngươi thật lớn, không hổ là Thần Binh thành, tiền tài như nước!
Nhìn thấy Cái Vẫn lấy ra đồ vật, Mạc Tường biến sắc.
Thần Binh thành, tám chín phần mười thần binh của Thần giới đều là từ trong này chảy ra, có được Luyện bảo sư mạnh nhất Thần giới.
Vừa ra tay liền lấy ra Thiên Đạo Thần Binh tặng người, thủ bút cũng quá lớn.
- Xin lỗi, thiếu phong chủ của chúng ta sớm đã thông báo, lễ vật gì cũng không thu, nếu như chư vị thật có tâm ý, đến lúc đó nghe theo Thần Nữ phong an bài là được!
Mấy thị nữ cũng không tiếp bảo vật trước mắt, mà lúng túng nói.
- Ha ha!
Thấy Cái Vẫn kinh ngạc, Mạc Tường cười to, sảng khoái không nói ra được.
Ngươi không phải trang sao? Ta không gặp được, nhưng ngươi đưa người ta đồ vật, người ta không nhìn, không phải cũng như vậy sao?
- Thật náo nhiệt, cạnh tranh còn chưa bắt đầu, không nghĩ tới hai vị đến trước rồi!
Cái Vẫn đang muốn nói gì, tiếng cười vang lên, lại một thanh niên đi tới.
- Chư vị tới đều quá sớm, vốn cho rằng ta là người thứ nhất, không nghĩ tới đã có ba cái!
- Ta cũng tới bái kiến Lăng Nguyệt tiểu thư, không nghĩ tới gặp được mọi người...
- Đã lâu không gặp...
Ngay sau đó, liên tiếp có người đi tới, thời gian không dài, tới trọn vẹn bảy vị.
- Không phải bát đại thế lực sao? Làm sao chỉ bảy cái?
Nhìn thấy bảy thanh niên vô luận thân thế hay thực lực đều chói mắt, thị nữ của Thần Nữ phong từng cái hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, đồng thời cũng có người nghi ngờ.
Thần giới bát đại thực lực đều đến cầu thân, làm sao chỉ bảy thanh niên tài tuấn?
- Nghe nói người của Phổ Thiên hoàng triều còn chưa tới!
- Không có tới? Chẳng lẽ bọn hắn không muốn kết thân với thiếu phong chủ?
- Ta không biết...
- Ta có bằng hữu ở Phổ Thiên Hoàng triều, ta biết nguyên nhân gì, chuyện này một mực đè ép, thiếu phong chủ cũng không biết!
- Ồ? Nói nghe một chút!
- Nửa năm trước, Phổ Thiên Hoàng triều có người gọi Nhiếp Vân kế thừa Thái tử vị, ngay sau đó thành Hoàng đế, tin tức này các ngươi hẳn đều biết đi!
- Chuyện này truyền khắp toàn bộ Thần giới, người nào không biết!
- Ta nghe nói vị tân tấn Hoàng đế này, nửa năm trước đột nhiên bị bệnh, một bệnh không dậy nổi, lâm vào hôn mê, bất kỳ người nào cũng thúc thủ vô sách, ngay cả cường giả Đại Đế cũng không biết làm sao!
- A? Tại sao có thể như vậy?
- Ta cũng không biết, dù sao vị hoàng đế bệ hạ này bệnh rất nặng, chính vì vậy, Phổ Thiên Hoàng triều đến bây giờ còn không phái người tới... Tự nhiên cũng không có tài tuấn nào!
- Xem ra Phổ Thiên Hoàng triều là tới không được...
...
Trong thị nữ có tin tức linh thông nói ra sự tình mình biết, đám người đều thở dài.
Hoàng đế đột nhiên bị bệnh, ngay cả cường giả Đại Đế cũng không có cách, khó trách loại thịnh hội này không ai tới tham gia.
Hoàng cung của Phổ Thiên Hoàng triều.
Phổ Thiên Đại Đế ngồi ngay ngắn ở trong phòng nhìn Ngô Hoàng Tôn giả trước mắt, chân mày hơi nhíu lại.
- Thế nào?
Ngô Hoàng Tôn giả, Phổ Thiên Hoàng triều ngoại trừ Nhiếp Vân, cường giả có y thuật cao minh nhất, được Phổ Thiên Đại Đế mời tới cứu trị Nhiếp Vân.
- Thần Hồn của hắn cực kỳ yếu ớt, nhục thân cũng tiếp cận sụp đổ, hẳn là bản tôn bị cái gì vây khốn, bất cứ lúc nào cũng sẽ mẫn diệt!
Ngô Hoàng Tôn giả nhíu mày.
Tình huống hiện tại của Nhiếp Vân, hắn cũng xem không hiểu.
Nhìn tình huống linh hồn phảng phất như ánh nến trong gió mạnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt, nhưng chẳng biết tại sao, lại từ đầu tới cuối duy trì một tia sinh cơ, không có triệt để tử vong.
Bọn họ đều là cường giả Đại Đế, nhìn ra Nhiếp Vân hiện tại là phân thân, phân thân như thế, bản tôn tất nhiên gặp trắc trở rất lớn.
Nếu không, thống khổ bình thường là không thể nào ảnh hưởng đến phân thân.
- Bị cái gì vây khốn!
Sắc mặt của Phổ Thiên Đại Đế u ám.
Nhiếp Vân này là người thừa kế hắn tự mình tuyển ra, vô luận từ chỗ nào t cũng hết sức hài lòng, ai ngờ mới vừa kế vị thành Hoàng đế, liền lâm vào hôn mê, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ cường giả Đại Đế của thế lực khác lặng lẽ ra tay?
- Không có cách nào sao?
Nguyên Dương Đế Quân nhịn không được hỏi.
- Không có!
Ngô Hoàng Tôn giả lắc đầu:
- Loại tình huống này chỉ có thể xem bản thân hắn, có thể kiên trì được, tính bền dẻo của linh hồn nhất định sẽ gia tăng một mảng lớn, không kiên trì nổi...
- Không thể không kiên trì nổi! Mặc dù thực lực của Nhiếp Vân huynh đệ còn không có đạt tới Đế Cảnh, nhưng từ tướng mạo nhìn lên, tuyệt không phải người đoản mệnh, nhất định có thể gắng gượng qua cửa ải này!
Nguyên Dương Đế Quân cắt ngang Ngô Hoàng Tôn giả nói, trong mắt tràn đầy tín nhiệm với Nhiếp Vân.
Mặc dù tiếp xúc thiếu niên này thời gian không dài, nhưng ý chí hắn kiên định, làm việc ổn trọng, không có khả năng chết đi như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.