Vô Tận Đan Điền

Chương 3421: Hàn Băng Đại Đế




Cổ thành khổng lồ, mang theo khí tức thời gian phong hóa, trên tường thành nham thạch đều mọc đầy tảo biển, vừa nhìn liền biết niên đại rất lâu.
- Tại sao nơi này có thể có một thành thị? Bắc Thần Hải đã tồn tại mấy trăm triệu năm, chưa từng nghe nói qua có thành thị a!
Nhìn thấy cổ thành, Nhiếp Vân còn có thể bảo trì tâm tính, nhưng Hằng Cổ lại ngây tại chỗ, không thể tin được.
Hắn ở thế giới cấp bảy này không biết sống bao nhiêu năm, Bắc Thần Hải theo hắn biết thì có mấy trăm triệu năm lịch sử, chưa từng nghe nói qua còn có thành thị như vậy.
Chưa từng nghe qua, há không cho thấy, tòa thành thị này đã tồn tại ở dưới đáy biển mấy trăm triệu năm?
- Tòa thành thị này tồn tại không chỉ mấy trăm triệu năm, mà là ức vạn năm...
Nhiếp Vân nhìn một hồi, chậm rãi nói.
Cái thành phố này cho hắn một loại khí tức cổ xưa mênh mông, loại khí tức này giống như ban đầu ở Viêm Hoàng điện, không cần đoán, ít nhất là đồ vật thời kỳ Thượng Cổ.
- Ân? Có người!
Đang muốn tiến vào cổ thành, đột nhiên Nhiếp Vân nhướng mày.
Bên trong thành cổ hắn cảm nhận được khí tức sinh mệnh.
Không Gian chi lực của thế giới nạp vật lan ra, lan tràn xa xa.
- Là Nhữ Hạ vương tử!
Một lát sau, trên mặt Nhiếp Vân sinh ra ý mừng.
Mới vừa rồi cảm nhận được khí tức sinh mệnh, không phải người khác, chính là bọn người Nhữ Hạ vương tử, Diệp Đào.
- Bất quá, Trinh Tường vương tử kia giống như cũng ở đây, vừa vặn bớt việc!
Nhìn thấy Nhữ Hạ vương tử, Nhiếp Vân cũng nhìn thấy mấy vị khác, người cầm đầu hắn còn nhận biết, chính là trước đó ở hoàng cung cùng Duyên Hoắc Vương tử khiêu khích hắn… Trinh Tường vương tử.
Bên người gia hỏa này đang đứng một Khôi Lỗi, mặc dù Khôi Lỗi chỉ là Hoàng cảnh viên mãn, nhưng lại có khí tức bén nhọn để cho người ta kinh sợ, áp chế Nhữ Hạ vương tử không cách nào phản kháng.
Xem ra mặc dù Khôi Lỗi này không có đạt tới Thâu Thiên Tá Thọ, cũng chênh lệch không xa.
- Đi!
Thấy tình cảnh của đám người Nhữ Hạ vương tử không tốt, Nhiếp Vân không chút do dự, kéo Hằng Cổ một phát, nhanh chóng bay tới đằng trước.
Tòa thành cổ này mang theo một loại lực lượng đặc thù, cho dù là hắn, cũng không dám tùy tiện thuấn di.
Trước quảng trường của cổ thành.
Nhữ Hạ vương tử mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Hắn đường đường Hoàng cảnh viên mãn giới vực nhất phẩm, thủ đoạn ra hết lại không đánh qua một Khôi Lỗi cùng cấp, nói ra tuyệt đối không ai tin tưởng!
Nhưng sự thật chính là như thế!
Không phải thực lực của hắn không đủ, mà là một mực bị đuổi giết sớm đã bị trọng thương, trọng yếu nhất là, nơi này là đáy biển của Bắc Thần Hải, còn phải phân ra một phần lực lượng ngăn cản rét lạnh bốn phía, nếu không không cần đối phương công kích, cũng đã sớm biến thành khối băng.
Để hắn kỳ quái chính là, hắn cần hao phí lực lượng ngăn cản rét lạnh mới có thể ở chỗ này, đám người Trinh Tường vương tử lại không thèm quan tâm, giống như rét lạnh bốn phía đối với bọn hắn không có ảnh hưởng chút nào.
- Ha ha, Nhữ Hạ, đừng vùng vẫy nữa, Khôi Lỗi này sử dụng Âm Linh Hàn Thiết luyện chế, hàn khí xung quanh đối với nó vô dụng, về phần chúng ta... trước khi đến sớm đã phục dụng Chí Dương Đan! Đây chính là đan dược do Ngô Hoàng Tôn giả tự mình luyện chế! Chỉ là rét lạnh căn bản không ảnh hưởng tới!
Tựa hồ nhìn ra hắn nghi hoặc, Trinh Tường vương tử cuồng tiếu một tiếng, trong mắt mang theo hương vị hài hước.
- Ngô Hoàng Tôn giả?
Nghe danh hiệu Đại Đế này, Nhữ Hạ vương tử quay đầu nhìn về phía một thanh niên trong đám người:
- Ngô Thanh, là ngươi cho Chí Dương Đan? Ngươi đã sớm biết nơi này?
Ngô Thanh, hậu nhân của Ngô Hoàng tôn giả, thực lực không kém hắn nhiều, cũng là Hoàng cảnh viên mãn, rất được Ngô Hoàng Tôn giả sủng ái, là đệ tử kiệt xuất nhất của Ngô Hoàng nhất mạch.
Nếu như những người này, ai có thể lấy ra đan dược trân quý như vậy, tất nhiên là hắn.
- Là ta cho Chí Dương Đan!
Nghe được tra hỏi, Ngô Thanh cũng không phủ nhận, mà nở nụ cười, thoạt nhìn có chút tùy tiện:
- Nơi này ta cũng không biết, bất quá, trước khi đến lão tổ từng nói qua, Vạn Giới Động Thiên trên thực tế là một bộ phận của thượng cổ chiến trường, thời kỳ Thượng Cổ Hàn Băng Đại Đế từng chết ở đây, chỉ cần tìm được một hải dương cực hàn, có lẽ có thể tìm tới bảo tàng của Hàn Băng Đại Đế! Tộc nhân chúng ta hao tốn vô số năm cũng không tìm được... Không nghĩ tới để ngươi đánh bậy đánh bạ xông tới, thật đúng là trời cũng giúp ta!
- Hàn Băng Đại Đế?
Nhữ Hạ vương tử hiển nhiên không biết Bắc Thần Hải còn có bí sử như thế, nhịn không được sững sờ.
Sở dĩ hắn vọt tới thế giới cấp bảy này, đích thật là bị người đuổi tuyệt lộ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại là nơi một vị Đại Đế vẫn lạc.
- Thượng cổ Đế Vẫn Hạo Kiếp, vô số Đại Đế vẫn lạc! Về sau chín đại thế lực hình thành, chia cắt Đế Vẫn chiến trường thành chín khối, sáng tạo ra chín cái Vạn Giới Động Thiên, mặc dù cái này là một cái trong số đó, nhưng cũng có di cốt cùng bảo tàng của Đại Đế! Chính vì vậy, Cửu Đế mới để cho hậu nhân tới nơi này thí luyện, trên thực tế chính là kỳ vọng đệ tử có thể tìm được loại bảo tàng này, nhất phi trùng thiên, trùng kích cảnh giới cao hơn! Đáng tiếc vô số năm qua, một mực không ai thành công, cũng không nghe nói có người tìm được qua, ngươi chạy lung tung cũng có thể tìm tới, thật là đại khí vận!
Ngô Thanh cười hắc hắc nói:
- Bất quá, khí vận lớn hơn nữa cũng chỉ có thể làm giá y cho ta! Yên tâm đi, chúng ta sẽ chém giết ngươi rất nhanh, muốn trách, chỉ có thể trách ngươi lựa chọn sai con đường!
- Thì ra là thế!
Nhữ Hạ vương tử giờ mới hiểu được.
Vạn Giới Động Thiên, cho tới nay hắn đều tưởng rằng chư vị Đại Đế sưu tập vô số tiểu thế giới hội tụ thành, hiện tại xem ra, cũng không đơn giản như vậy.
Những bí mật này liên lụy đến Đại Đế, coi như hắn thân là Vương tử cũng không biết, Ngô Thanh này có thể biết được, chỉ sợ cũng là Ngô Hoàng Tôn giả nói cho hắn.
- Được rồi, đừng nói nhảm, mau mau chém giết hắn, chúng ta lại nghĩ biện pháp tìm bảo tàng của Hàn Băng Đại Đế!
Trinh Tường vương tử khẽ nói.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, Khôi Lỗi đang chiến đấu với Nhữ Hạ vương tử, lực công kích tăng nhanh, trong nháy mắt lực lượng tung hoành, bản thân Nhữ Hạ vốn là nỏ mạnh hết đà, giờ phút này bị luân phiên áp chế, không thể kiên trì được nữa, bị Khôi Lỗi đá trúng ngực, cuồng phun máu tươi, bay rớt ra ngoài.
- Nhữ Hạ vương tử...
Thực lực của Diệp Đào, Vân Nhu không cao, lại bị đệ tử khác kiềm chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thụ thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.