Vô Tận Đan Điền

Chương 3410: Thú Vương (hạ)




- Còn có chuyện như vậy?
Nhiếp Vân không thể tin được.
Thiên Đạo xem Đại Đế là kẻ địch?
Thiên Đạo không phải không có cảm tình sao? Lẽ nào đã có ý thức nhân loại?
- Được rồi, nếu đã làm quỷ minh bạch, cũng nên chết đi!
Thú Vương không nói thêm lời, móng vuốt đột nhiên vồ tới.
Dưới một trảo, không gian ổn định phá nát, lực lượng điên cuồng tàn phá bừa bãi, làm cho cả sơn động vang lên tiếng nghẹn ngào.
- Muốn giết ta, không dễ như vậy, để cho ta thử xem thực lực của ngươi a!
Thân thể loáng một cái, Nhiếp Vân thuấn di tránh thoát xích sắt, bàn tay vung lên, hơn mười thanh trường kiếm xuất hiện ở trước mắt.
Xích sắt cầm cố lại lực lượng của hắn, lại không thể cầm cố Không Gian Chi Lực của thế giới nạp vật, điểm ấy cũng là sau khi hắn vào sơn động mới phát hiện, thử một lần quả nhiên có thể Thuấn Di.
- Thuấn Di? Không tới Đế cảnh có thể Thuấn Di? Xem ra ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng tượng, bất quá càng như vậy, dùng máu tươi của ngươi tế tự, lấy được khen thưởng lại càng lớn!
Nhìn thấy hắn Thuấn Di tránh thoát xích sắt, Thú Vương đầu tiên là sững sờ, ánh mắt lập tức cuồng nhiệt.
Ầm ầm!
Đang nói chuyện, nhưng công kích không có dừng lại, móng vuốt càng lúc càng lớn, thời gian nháy mắt đã đột phá thời gian không gian hạn chế, đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Phá!
Nhiếp Vân nhíu mày, bàn tay khẽ nhấc, hơn mười thanh trường kiếm ẩn chứa lực lượng Đại Đạo dung hợp, quay về móng vuốt vọt tới.
Mỗi một kiếm, đều thi triển Đại Diễn Thiên Cơ kiếm, hơn mười thanh trường kiếm tạo thành một kiếm trận khổng lồ.
Dựa vào dung hợp đạt được lực lượng, hơn nữa kiếm trận khổng lồ như thế, cường giả Thâu Thiên Tá Thọ Cảnh đụng phải, cũng chỉ có một con đường chết.
Bất quá...
Kiếm trận cùng móng vuốt của đối phương va chạm, như pha lê đụng phải chuỳ sắt.
Ào ào ào!
Phốc!
Nhiếp Vân lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, cả người đánh vào trên vách đá, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Làm sao mạnh như vậy?
Sắc mặt khó coi.
Một đòn dụng hết toàn lực, thậm chí ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không phá được, đã bị đánh bay... Thú Vương này không khỏi quá đáng sợ đi!
- Ngươi không phải Thâu Thiên Tá Thọ Cảnh?
Giẫy giụa bay lên lần nữa, Nhiếp Vân hỏi.
- Ta đương nhiên không phải... Ta là Thiên Đạo thú, đương nhiên là Thiên Đạo cảnh!
Thú Vương biết hắn chạy không thoát, như xem món đồ chơi, cười lạnh.
- Thiên Đạo cảnh?
- Trên Thâu Thiên Tá Thọ Cảnh là Thiên Đạo cảnh, trên Thiên Đạo cảnh mới là Đế cảnh!
Thú Vương nói.
- Chuyện này... Thì ra là như vậy!
Ban đầu ở Kiếm Linh cốc gặp phải ông lão, e rằng thi triển chính là thực lực Thiên Đạo cảnh!
Nhiếp Vân giờ mới hiểu được.
Hắn vẫn cho rằng trên Thâu Thiên Tá Thọ Cảnh chính là Đế cảnh, bây giờ mới biết, còn có một Thiên Đạo cảnh.
Lúc trước ở Kiếm Linh cốc gặp phải huyết dịch của Lục Hi, liền nắm giữ thực lực cực mạnh, lúc đó liền cảm thấy mạnh mẽ hơn cường giả Thâu Thiên Tá Thọ Cảnh quá nhiều, bây giờ mới biết, đó là cường giả Thiên Đạo cảnh!
- Chết đi!
Thú Vương lần thứ hai cười gằn, lại một móng vuốt bắt tới.
Ầm ầm!
Lực lượng của cường giả Thiên Đạo cảnh giống như dời sông lấp biển, tựa hồ toàn bộ Thiên Đạo đều bị nó khống chế, lực lượng còn chưa tới trước mặt, cảm giác áp bách mạnh mẽ liền để Nhiếp Vân sắp thổ huyết.
- Không được, tiếp tục chiến đấu với nó, chắc chắn phải chết... Linh Lung Trân Châu Tháp, chống đối!
Biết thực lực của đối phương, không thể mạnh mẽ chống đỡ, mặt ngoài thân thể lóe lên ánh sáng, một vật thể hình tháp thật lớn xuất hiện.
Linh Lung Trân Châu Tháp! Nửa bước Thần binh Đế cảnh.
Lúc trước chỉ bằng vật này mới thoát Kiếm Thị luân phiên truy sát.
- Thiên Đạo chi binh? Không nghĩ tới ngươi còn có loại bảo bối này, xem ra ta kiếm lời...
Nhìn thấy Linh Lung Trân Châu Tháp xuất hiện, Thú Vương sững sờ, lập tức trong mắt tràn đầy hừng hực.
- Thiên Đạo chi binh? Đây không nửa bước Thần binh Đế cảnh sao? Nguyên lai cái gọi là nửa bước Đế cảnh, chính là Thiên Đạo cảnh...
Nhiếp Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trước chưa từng nghe qua Thiên Đạo cảnh, cũng không biết thực lực đáng sợ như vậy, hiện tại mới hiểu được, cái gọi là nửa bước Đế cảnh, chính là chỉ Thiên Đạo cảnh.
Trước đây hắn biết chỉ cần dính đến chữ “Đế”, bất luận cái gì cũng sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, tên trước mắt này là nửa bước Đế cảnh, Linh Lung Trân Châu Tháp thật có thể ngăn trở sao?
- Mở cho ta!
Trong lòng đang phỏng đoán, móng vuốt to lớn của Thú Vương đã đi tới trước mặt.
Ầm!
Lực công kích mạnh mẽ vọt tới Linh Lung Trân Châu Tháp, thanh âm kẹt kẹt vang lên, hình tháp hư ảnh nguyên bản bảo vệ hắn không bị thương, trực tiếp nổ tung.
Phốc!
Nhiếp Vân phun mạnh máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Linh Lung Trân Châu Tháp lại không ngăn được một đòn của Thú Vương!
- Trốn!
Biết thực lực của đối phương đáng sợ, Nhiếp Vân biết không trốn thoát, chắc chắn phải chết, Phượng Hoàng chi dực lóe lên, cố nén vết thương trên người đau nhức, cấp tốc vọt ra ngoài.
- Lúc này muốn chạy trốn, đã muộn!
Nhìn ra mục đích của hắn, Thú Vương làm sao sẽ để hắn toại nguyện, cười lạnh, móng vuốt vạch một cái.
Không trung nhất thời xuất hiện một hải dương thật lớn.
Tiến vào hải dương cảm thấy như rơi vào vũng bùn, tốc độ tiến lên giảm nhiều.
- Xuống đây đi!
Ngăn cản Nhiếp Vân đào tẩu, Thú Vương nhẹ nhàng khẽ hừ, móng vuốt vỗ tới.
Ầm!
Toàn thân Nhiếp Vân như bị điện giựt, tầng tầng té xuống đất, đập nham thạch ra một cái động thật lớn.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới biết chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn.
Thiên Đạo cảnh cùng Thâu Thiên Tá Thọ Cảnh, dù chỉ kém một cấp bậc, nhưng như thiên địa, hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Thâu Thiên Tá Thọ chỉ có thể ở dưới Thiên Đạo chèn ép kéo dài hơi tàn, mà Thiên Đạo cảnh lại có thể mượn Thiên Đạo đại thế, hai người chênh lệch vừa nhìn liền biết.
- Không được, tiếp tục như vậy tất nhiên sẽ bị giết... Phải nghĩ biện pháp tăng cao tu vi!
Tuy không phải đối thủ của đối phương, nhưng Nhiếp Vân không hề nhụt chí, còn không có đạt đến mức độ triệt để tuyệt vọng.
Bởi vì hắn còn có một lá bài tẩy lớn nhất… Viêm Hoàng Điện.
Cùng lắm lấy Viêm Hoàng Điện ra, dựa vào lực lượng của Thần binh Đế cảnh, coi như Thú Vương này là cường giả Thiên Đạo, cũng khẳng định không cách nào phá tan phòng ngự!
Chỉ có điều một khi lấy ra, Viêm Hoàng Điện không thể di động, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở bên trong, lại muốn tìm kiếm hạch tâm luyện hóa, đã biến thành chuyện cười.
- Hạch tâm ở đâu?
Chính bởi vì rõ ràng điểm ấy, Nhiếp Vân mới không trực tiếp lấy Viêm Hoàng Điện ra, biết rõ nguy hiểm còn liều mạng kiên trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.