Vô Tận Đan Điền

Chương 3368: Hỏa Long chi thạch




- Nhiếp Vân, không giết ngươi thì ta sẽ không gọi là Ba Đa!
Trên mặt vặn vẹo, trong lòng hắn hung dữ thề thốt một câu.
Đã lớn như vậy, thân lại là vương tử có thiên phú tốt. Hắn luôn xuôi chèo mát mái. Cho dù là phụ thân hắn cũng chưa có tạo thành cản trở lớn như vậy đối với hắn..
Không giết người này, chỉ sợ sau này đối phương sẽ trở thành tâm ma của hắn. Cho dù về sau có trở thành hoàng đế của Phổ Thiên hoàng triều thì chuyện này thời thời khắc khắc sẽ quanh quẩn ở trong lòng hắn, không có cách nào diệt trừ được.
- Nếu như đặt ở trong mật thất, hiện tại chỉ có hai người chúng ta ngồi. Khi đó không phải Hỏa Long chi tâm cũng sẽ tới tay chúng ta hay sao?
Nhữ Hạ Vương tử nghe xong đã biết rõ ý tứ của hắn. Người này cố nén xúc động muốn cười phá lên, cười thật to, lại phối hợp nói ra một câu.
- Đúng vậy a, so sánh như vậy quả thực ta không bằng Ba Đa huynh, chuẩn bị quan trọng như thế, không ngờ lại cam lòng mang ra cho chúng ta cùng đi. Phần rộng rãi này ta tự nhận không bằng!
Nhiếp Vân lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thành thật nói.
Rõ ràng là khích lệ, thế nhưng rơi vào trong tai của Đa Ba vương tử lại giống như là đang châm chọc, khiến cho hai nắm tay của hắn lần nữa phải xiết chặt một cái.
Rộng rãi? Rộng rãi cái rắm, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói một câu, định kiếm nhân tình. Thuận tiện lại khiến cho các ngươi không chịu nổi... Thế nhưng ai ngờ hai người các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp xông lên trên Cổ thuyền.
Ngồi Cổ thuyền của ta thì cũng thôi đi, không ngờ lại còn ra châm chọc như thế.
Lúc này trong lòng Đa Ba vương tử quả thực có xúc động tiến lên, bóp chết sống hai người này.
- Mau nhìn phía trước, đó là cái gì?
Trong lúc trong lòng hắn đang buồn bực khó nhịn, bên trong đám người không biết là ai kêu lên một tiếng.
Nhìn lại về phía trước có một ngọn núi dài rộng chừng mười trượng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Có một ngọn núi cũng không có gì là kỳ quái, mấu chốt là toàn thân ngọn núi này trong suốt, không giống nham thạch cũng không giống như thủy tinh mà lại giống như một ngọn núi băng vậy.
Ở trong Hỏa Long chi hải không gì không đốt lại có một ngọn núi băng... Bất kể nói như thế nào đều vô cùng quái dị.
- Núi băng? Chẳng lẽ cũng là Băng Phách hàn tinh hay sao?
- Không đúng, tuy rằng Băng Phách hàn tinh rét lạnh, thế nhưng lại không có đả thương tới người ta. Ngọn núi băng ở phía trước này được sương trắng bao phủ, tuy rằng còn chưa đến trước mặt thế nhưng lại khiến cho ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
- Ta cũng cảm thấy nguy hiểm... Chắc hắn không phải là cực địa hàn băng a!
- Không phải là cực địa hàn băng, thứ này ta đã từng thấy qua, không có bá đạo như vậy...
Tất cả mọi người trên Cổ thuyền đều nhìn nhau không vừa mắt, thế nhưng lúc này gặp được chuyện không thể giải quyết, mọi người vẫn thống nhất bỏ qua khúc mắc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng thảo luận với nhau.
Trước mắt ngọn núi băng kia còn cách mọi người khá xa. Thế nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác bá đạo đến cực điểm, giống như chỉ cần tới gần thì sẽ trực tiếp bị đánh chết, không có một chút ngoại lệ nào.
- Cảm giác này có phải là thật hay không, cứ thử xem một chút rồi lại nói!
Ngô Thiền lần nữa xuất ra một thanh thần binh Hoàng cảnh viên mãn.
Giờ phút này khoảng cách của Cổ thuyền với ngọn núi băng chỉ còn vài chục thước. Mọi người không dám bay qua, thế nhưng bằng vào thực lực của hắn, một thanh thần binh Hoàng cảnh viên mãn vẫn có thể ném tới phía trước được.
Chỉ cần ném binh khí qua đó, tiến hành công kích đối với băng sơn. Như vậy cũng có thể xác định được cảm giác vừa rồi là thật hay là giả.
Ô ô ô!
Thần binh Hoàng cảnh viên mãn mang theo thanh âm nức nở nghẹn ngào nhanh chóng vọt tới ngọn núi băng, lực lượng quá nhanh khiến cho không gian vỡ ra.
Sưu!
Bên trên ngọn núi băng tức thì có một đám sương trắng sinh ra.
Thần binh có uy lực như thế đụng một cái với sương trắng lại lập tức hóa thành tro tàn, biến mất tại chỗ. Tốc độ biến mất so với rơi vào bên trong Hỏa Long chi hải còn nhanh hơn, còn đáng sợ hơn nhiều.
- Chuyện này...
Mọi người chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, không khỏi nhìn nhau.
Ngọn núi băng trước mắt này quả thực quá đáng sợ.
Nếu như không thử một chút, tùy tiện xông về phía trước. Chỉ sợ tất cả mọi người cũng không thể kiên trì được quá một hô hấp a.
- Thứ này chỉ sợ không phải là một ngọn núi băng a!
Hai mắt Ngô Thiền nhìn thẳng về phía nơi binh khí vừa mới biến mất ở trước mắt. Hắn do dự một chút rồi mới chậm rãi nói ra một câu.
- hông phải là một ngọn núi băng sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Mặc dù thứ này nhìn qua nhỏ hơn núi, thế nhưng chỉ tính phần xuất hiện ở phía trên mà thôi. Thể tích phía dưới chỉ sợ sẽ rất lớn, đủ để gọi là núi. Mặt khác, cả chỉnh thể của nó óng ánh long lanh, giống như là một khối băng cực lớn, như vậy không phải là núi băng thì là cái gì chứ
- Ta cảm thấy rất giống... Hỏa Long chi thạch!
Ngô Thiền nói.
- Hỏa Long chi thạch?
- Đó là cái gì? Sao ta lại chưa từng nghe nói qua chứ?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
- Hỏa Long chi thạch? Thực sự có thứ này hay sao?
Khác với mọi người đang kỳ quái, Độc Giác đột nhiên lại nói một câu.
Bản thể của Độc Giác là thần thú, gần đây thô lỗ. Thứ mà người khác không biết có lẽ hắn cũng đã từng nghe nói qua. Hắn vừa mới lên tiếng đã khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về phía hắn.
- Ta cũng chỉ nghe lão tổ nhà chúng ta nói. Hỏa Long chi thạch là cực hạn của hỏa diễm, lão tổ đã từng gặp. Bộ dáng cụ thể là cái gì thì người cũng không nói. Nếu như ngươi không nói tới cái tên này, có lẽ ta cũng không nghĩ ra được!
Thấy mọi người nhìn mình, Độc GIác có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói.
Thấy hắn nói không rõ ràng, mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Ngô Thiền, hy vọng hắn có thể cho mọi người một lời giải đáp.
- Độc Giác huynh nói không sai!
Ngô Thiền cũng không keo kiệt mà lập tức lên tiếng:
- Hỏa Long chi thạch thực sự là cực hạn của hỏa diễm, hoàn toàn là do hỏa diễm ngưng tụ mà thành!
- Thế nhưng... Sao chúng ta nhìn lại giống như núi băng cơ chứ?
- vật cực tất phản, thứ gì đó nếu như đến mức tận cùng cũng đều có thể tương thông, tương dung! Hỏa Long chi thạch là cực hạn của hỏa diễm, trên thực tế không khác gì một khối băng. Nếu như chỉ nhìn từ bề ngoài đơn thuần thì giữa cả hai cũng không có gì là khác biệt cả! Tuy nhiên, một khi hỏa diễm trong đó phóng ra lại có thể hủy thiên diệt địa. Có thể nhẹ nhõm thiêu đốt một vị cường giả Hoàng cảnh viên mãn thành tro bụi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.