Vô Tận Đan Điền

Chương 3338: Bắt lấy toàn bộ (1)




Người có thực lực mạnh mẽ đối với nguy hiểm đều có cảm ứng cực kỳ linh mẫn. Tuy rằng bọn hắn cảm thấy mình không có chút sơ hở nào, thế nhưng cũng không dám quang minh chính đại tiến về phía trước. Bởi vì một khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ sẽ phải đối mặt với trừng phạt rất lớn.
Chuyến này đi tăng thêm Hồng Nguyên trưởng lão tổng cộng có sáu người. Nếu như nói tới thực lực mà nói, có lẽ Hồng viện trưởng hẳn là mạnh nhất. Chỉ bất quá hắn đã bị người ta hạ cấm chế, không có biện pháp nào đào tẩu a.
- Ha ha, rốt cục các ngươi cũng đã tới. Làm cho ta chờ có chút không nhịn nổi a.
Ngay khi sáu người sắp tới gần phủ đệ, trong lúc mọi người còn không có kịp phản ứng thì đã nhìn thấy có một cung điện cực lớn từ trên trời giáng xuống. Thoáng cái đã bao phủ toàn bộ bọn họ vào bên trong.
Nhìn thấy cung điện từ trên trời hàng lâm, cho dù mọi người có ngốc thì cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Vốn bọn hắn định lặng lẽ không một tiếng động tới để đánh lén. Thế nhưng còn chưa đi tới trước mặt thì đã bị người ta phát hiện ra, còn lọt vào trong mai phục. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Dựa theo đạo lý mà nói, có lẽ bọn hắn cũng không có tạo ra bất kỳ một chút thanh âm nào a!
- Phá vòng vây...
Tuy rằng thủ lĩnh của đám tử sĩ cảm thấy bất ngờ, thế nhưng cũng không có một chút bối rối nào.
Bất kể nói thế nào thì bọn họ cũng đều là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, cho dù pháp bảo của đối phương mạnh mẽ tới đâu thì cũng không thể thoáng cái đã vây khốn được bọn họ. Mà chỉ cần bọn họ thành công đào tẩu, như vậy thì cũng có thể chém giết được Nhiếp Vân này.
Bọn họ là tử sĩ, đã không để ý tới sinh tử, giờ phút này trong lòng chỉ có một mục tiêu. Đó chính là giết chết người mà vương tử đã yêu cầu.
Sưu sưu sưu sưu!
Bốn tử sĩ còn lại tăng thêm Hồng Nguyên trưởng lão đều không phải là kẻ ngu. Sau khi nghe được mệnh lệnh, cả đám không chút do dự mà lập tức quay người tiến lên bốn phương tám hướng.
Thời gian không đợi người, nhìn bộ dáng của cung điện bên trên, tất nhiên sẽ là pháp bảo. Chỉ có thừa dịp bảo vật còn không có triệt để rơi xuống mà đào tẩu. Nếu không, một khi bị vây khốn lại, cho dù có muốn đi thì cũng đã muộn rồi.
- Muốn đi sao? Nào có dễ dàng như vậy!
Trong lúc mọi người đang nhanh chóng tháo chạy, thanh âm vừa rồi lại lần nữa vang vọng. Mọi người lập tức nhìn thấy có một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên trong giới vực.
Phạm vi lan tràn của giới vực này cũng không lớn, thế nhưng lại vừa vặn bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.
Giới vực vừa mới xuất hiện thì mọi người đã lập tức cảm thấy như đã rơi vào bên trong nước bùn. Ngay cả muốn di chuyển cũng khó khăn, tốc độ lập tức chậm lại.
Ầm ầm!
Bị giới vực làm chậm tốc độ, cung điện trên đầu lại đang rơi xuống, tất cả mọi người chỉ cảm thấy không gian cực lớn đang bao phủ xuống dưới. Rốt cuộc cả đám đã không có cách nào đào tẩu được nữa.
- Thu!
Bóng người kia vung bàn tay lên, cung điện dần dần thu nhỏ lại, tiến vào bên trong lòng bàn tay của hắn. Sau một khắc đã biến mất tại chỗ.
- Động tĩnh quá lớn, đã kinh động tới hộ vệ của phủ đệ, đi mau!
Sau khi lấy đi cung điện, bóng người này lại liếc mắt nhìn về phía phương hướng phủ đệ, phát hiện ra đã có người vọt tới. Hắn khẽ cười nhẹ một tiếng lần nữa biến mất tại chỗ, không còn bất kỳ một chút tung tích nào nữa.
Từ lúc người này ném ra cung điện cho đến lúc thu lấy toàn bộ sáu Hoàng cảnh viên mãn cũng chỉ không đến một phần ngàn hô hấp. Khi đám hộ vệ phủ đệ đi tới trước mặt thì đã vườn không nhà trống. Dấu vết gì cũng không có để lại.
- Quản gia, vừa rồi nơi này có một cỗ năng lượng cường đại chấn động, sao vậy? Không phải có cái gì đó chứ? Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm hay sao?
Lúc này có mấy đạo thân ảnh đi tới trước mặt, trong đó có một đạo thanh âm tràn ngập nghi hoặc vang vọng.
- Có lẽ là vậy... Mọi người cẩn thậ một chút, khách quý của vương tử đang ở chỗ này, ngàn vạn lần không thể xuất hiện bất kỳ một chút sơ sẩy nào!
Người quản gia đang nói chuyện, chính là người trước đó mang Nhiếp Vân đi vào trong phủ đệ. Hắn cũng là một vị cường giả Hoàng cảnh trung kỳ.
Loại thực lực này ở nơi khác cũng tính như không kém. Thế nhưng nếu như ném vào trong tình cảnh vừa rồi vẫn còn kém quá xa. Cho nên hắn cẩn thận kiểm tra nhiều lần, cũng không có phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì. Cũng không tìm được một chút dấu vết nào, cho nên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
- Trở về đi, cũng có khả năng vừa rồi đã có cường giả đi ngang qua nơi này a! Chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn a.
Người có thể làm cho hắn không nhìn ra cái gì. Cường giả như vậy, thực lực tất nhiên sẽ còn mạnh hơn hắn. Mà loại cường giả này nếu như thực sự muốn động thủ, chri cần quang minh chính đại xông lên là được. Cũng không cần phải lặng lẽ che dấu làm gì.
Không tra ra cái gì, đám người kia bất đắc dĩ trở lại phủ đệ lần nữa. Vị quản gia kia thì gấp gáp đi tới bên ngoài cung điện chỗ Tụ Linh Trận. Phát hiện ra trận pháp không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này hắn mới thở dài ra một hơi.
Tại một bình nguyên ở trong Nạp Vật thế giới, có một cung điện cực lớn đang tọa lạc ở trên mặt đất.
Viêm Hoàng điện!
Bóng người mới vừa rồi đánh lén sáu người kia không ngờ lại chính là Nhiếp Vân đang ôm cây đợi thỏ.
Sáu cường giả Hoàng cảnh viên mãn giới vực tam phẩm. Dùng thực lực của hắn bây giờ đương nhiên không cần phải quan tâm. Thế nhưng những người này lại hung hãn không sợ chết, một khi để cho bọn hắn tự bạo, cũng là một chuyện phiền toái. Cho nên hắn mới trực tiếp vận dụng Viêm Hoàng điện.
Tuy rằng dùng thực lực của hắn bây giờ vẫn không thể mượn lực lượng của Viêm Hoàng điện một cách nguyên vẹn. Thế nhưng nếu như coi nó là một vật cực lớn ném ra, muốn trấn áp người khác thì vẫn có thể làm được.
Viêm Hoàng điện thân là thần binh Đế cảnh, đừng nói là khống chế mấy Hoàng cảnh viên mãn, cho dù là cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh rơi vào trong đó thì cũng đừng có nghĩ tới việc chạy trốn.
Sưu!
Nhiếp Vân lập tức xuất hiện ở bên trong Viêm Hoàng điện.
- Là ngươi...
Sáu người bị nhốt ở trong Viêm Hoàng điện nhìn thấy hắn xuất hiện, hai mắt lập tức đỏ lên.
Nhiệm vụ lần này bọn hắn tới đây chính là vì giết chết thiếu niên này, cho nên đương nhiên cũng biết rõ hắn là ai.
- Đương nhiên là ta rồi!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.