Vô Tận Đan Điền

Chương 3239: Nhân vật đáng sợ nhất




- Sức một mình thông qua trận mũi tên tầng một? Nằm mơ đi, chúng ta hơn bảy mươi người, tầng thứ nhất đã chết hơn bốn mươi, mượn nhờ thi thể của bọn họ mới có thể ngăn cản mũi tên bắn tới, ngươi nói một người một kiếm có thể ngăn cản, lừa hài tử sao?
- Không nghĩ tới không gặp thời gian ngắn như thế, Dong Nhàn ngươi lại nói khoác mạnh miệng như vậy!
- Buồn cười, ngươi biết chính mình đang nói cái gì không? Đây chính là tiễn trận đấy, đừng nói một Vương cảnh viên mãn, cho dù cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ tới cũng bị bắn thành tổ ong vò vẽ, chết cũng không biết chết như thế nào...
Nghe được Dong Nhàn nói thế tất cả mọi người sững sờ sau đó cười vang.
Ba người liên thủ xông qua tiễn trận, khôi lỗi trận là chuyện bọn họ không tin, hiện tại nói do một người hoàn thành... Không phải nói giỡn thì là cái gì?
Kiếm linh tháp thành lập nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có người nào có thể bằng sức một người ngăn cản tiễn trận, đánh bại mười đầu khôi lỗi.
- Các ngươi...
Nghe tiếng cười nhạo như thế, sắc mặt Dong Nhàn đỏ lên, đang muốn giải thích, chợt nghe Nhiếp Vân cắt lời hắn.
- Đi thôi!
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Vân không quan tâm đám người này cười nhạo, nhấc chân tiến vào trong thông đạo.
Nhiếp Đồng theo sát hắn.
- Chờ ta một chút...
Thấy hai người rời đi, Dong Nhàn chẳng quan tâm giải thích, vội vàng đuổi theo.
Có hai lần kinh nghiệm lúc trước, hắn biết rõ đi theo sau lưng hai thiếu niên này nhất định có thể đi tới cấp độ hắn không dám nghĩ, một đường đuổi theo không chút chần chờ.
- Hừ, đồ không biết trời cao đất rộng, không nghỉ ngơi một chút đã xông tầng thứ ba, tự tìm đường chết!
- Tầng thứ ba chú ý sức chịu đựng, thể lực không khôi phục đến trạng thái tốt nhất mà dám tùy tiện trùng kích, chỉ sợ chưa được nửa lộ trình đã chết đi.
- Một nửa lộ trình, ta cảm thấy ba người bọn họ có thể đi hai ba dặm đã là may mắn.
Thấy đám người Nhiếp Vân không quan tâm cười nhạo đã xoay người rời đi, đám người Tử Trọng cười to.
Bọn họ cũng biết rõ tầng thứ ba đáng sợ, vô số người đều chết ở nơi này, ba tiểu tử không tới Hoàng cảnh lại không biết trời cao đất rộng xông vào, không muốn chết thì là cái gì?
- Thiếu gia, là bọn họ tự tìm đường chết, cũng không cần chúng ta ra tay!
Tử Trọng cười nói.
Tiếng nói chấm dứt, không nghe thấy trả lời, lúc này mới phát hiện Bùi Dương thiếu gia cau mày nhìn chằm chằm giống như có không nghĩ ra chuyện gì đó.
- Thiếu gia, ngươi như thế nào?
- Không có gì, chỉ cảm thấy kỳ quái...
Bùi Dương lắc đầu:
- Kiếm linh tháp ba tầng trước đều giống nhau, bọn họ thông qua hai tầng không có chuyện gì... Việc này rất không đúng.
Bùi Dương nheo mắt nhìn, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc nồng đậm.
Người khác cười nhạo đám người Nhiếp Vân không biết trời cao đất rộng, hắn không cho là như vậy.
Trước kiếm linh tháp, mỗi người ngang hàng, ba người thuận lợi đi tới nơi đây, chẳng lẽ giống như Dong Nhàn nói?
- Không đúng?
Tử Trọng lơ đễnh:
- Có cái gì không đúng, bọn chúng là thiếu gia của đại gia tộc, có lẽ có được phương pháp thông qua khảo hạch, bằng không ta không tin lý giải kiếm đạo cả bọn chúng lại mạnh hơn thiếu gia ngươi!
- Chỉ hy vọng như thế a...
Bùi Dương gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe sau lưng xôn xao.
- Như thế nào?
Cau mày nhìn sang, Bùi Dương quát lớn.
Đều là Hoàng cảnh, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì?
- Mau nhìn... Làm... Làm sao có thể?
- Đây không phải thực a... Dường như đám Liệp Ưng thú kia sợ bọn họ...
- Mau nhìn kiếm chiêu của thiếu niên kia đi, quá kinh khủng, làm sao có thể có người xuất kiếm nhanh như thế...
- Không có khả năng, tuyệt đối là nhìn lầm...
Bùi Dương quát lớn không có hiệu quả gì, sau lưng liên tục có tiếng hét và tiếng hít khí lạnh, dường như tất cả mọi người không tin vào mắt mình.
- Thiếu gia, ngươi mau nhìn...
Bùi Dương đang nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó nhìn thấy Tử Trọng cũng mở to mắt, ngón tay không ngừng run rẩy chỉ về phía trước.
Nhìn theo hướng ngón tay, chỉ liếc mắt nhìn, đồng tử Bùi Dương lúc này co rút kịch liệt.
Chỉ thấy trong thông đạo phía trước, ba người kia đang tiến lên thật nhanh.
Dường như cảm nhận có người bước vào thông đạo, vô số Liệp Ưng thú bay tới, chúng kêu thét thảm thiết.
Hai cánh của Liệp Ưng thú như kiếm, phi hành không có quy luât gì, phá không cắt tới giống như vô số kiếm khí tung hoành rậm rạp, làm cho không người nào có thể ngăn cản.
Đổi lại bọn họ vừa tiến vào trong thông đạo đã chạy như điên về phía trước, bởi vì những Liệp Ưng thú này giết không hết, nếu bị chúng cuốn lấy sẽ tiêu hao hết thể lực, còn không bằng nghĩ biện pháp đi tới cuối thông đạo.
Dường như ba người phía trước không biết gì bí quyết gì, bọn họ không có chạy đi mà là bước chậm như đang đi dạo phố.
Người khác làm như vậy bọn hắn nhất định sẽ cho rằng tự tìm đường chết, ba người này hoàn toàn khác...
Bởi vì... Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng khó tin.
Liệp Ưng thú từ khắp nơi lao tới, còn chưa tới trước mặt ba người đã bị một đạo kiếm quang đánh nổ đầu, lập tức nổ tung.
Người vừa xuất kiếm chính là thiếu niên Nhiếp Đồng, động tác của hắn nhìn như không nhanh, chiêu số cũng rất đơn giản nhưng mỗi khi đâm ra một kiems đều đâm tử vong một đầu Liệp Ưng thú, nương theo đó là tiến lên từng bước, ngay sau đó vô số đầu Liệp Ưng thú chung quanh lao tới, chúng không phá nổi kiếm quang chớ nói chi là đụng vào người phía sau kiếm quang.
Một mình hắn ngăn cản... Tất cả Liệp Ưng thú!
Này...
Bùi Dương cảm đầu da đầu như tróc ra, toàn thân run rẩy không nói thành lời.
Một người một kiếm ngăn cản tất cả Liệp Ưng thú, hai người sau lưng không tổn thương chút nào, tại sao Nhiếp Đồng lại có kiếm pháp cường đại như thế?
Hắn tự nhận là là thiên tài kiếm đạo, vừa ra tay cũng có thể ngăn cản không ít Liệp Ưng thú, hiện tại đối phương nhàn nhã như dạo chơi, không có một con cá lọt lưới, hắn làm không được.
- Chẳng lẽ... Trước khi Dong Nhàn nói chuyện... Là thực?
Đột nhiên trong lòng có suy nghĩ như vậy.
Nếu như trước kia cảm thấy Dong Nhàn nói là lời vô căn cứ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền hiểu ra, chỉ sợ... Hắn nói tất cả đều là thực.
Liệp Ưng thú là thứ có linh trí, gặp được nguy hiểm sẽ cải biến quỹ đạo phi hành, sẽ đào tẩu... Loại tình huống này lại bị thiếu niên Nhiếp Đồng ngăn cản toàn bộ, mũi tên không có ý thức làm sao có thể làm khó hắn chứ?
- Ta lại cười nhạo thiên tài nhu thế là phế vật... Là đệ tử gia tộc quần là áo lượt?
Thân thể Bùi Dương không ngừng phát run, lúc này mới cảm thấy khí lạnh xông lên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.