Vô Tận Đan Điền

Chương 3206: Lang Yên Cổ thành




Mà là hắn có ý định rời đi trong thời gian này.
Có Nhữ Hạ vương tử trợ giúp, hành tung của mình có thể giữ bí mật, Viên Cửu, Lưu Trúc lưu lại trong y quán cũng an toàn không ít, tránh bị tổn thương.
- Được rồi!
Biết rõ ý của ca ca, Nhiếp Đồng không nói thêm lời nào, sau khi mang theo quy linh, ba người cùng rời đi,.
Rời khỏi thành Vân Châu, Nhiếp Vân sử dụng Chức Nữ tia bay thẳng tới Kiếm Linh Sơn!
Kiếm Linh Sơn nằm ở phía đông nam thành Vân Châu, nó nằm trong sơn mạch liên miên không ngớt, trước kia nơi này có mây đen bao phủ, nghe nói mây đen chắn không thấy mặt trời.
Về sau có kêếm tu cường đại dùng một kiếm phá không vạch phá mây đen, thiên địa sáng sủa cho nên gọi là kiếm linh.
Đương nhiên cũng có người nói sở dĩ gọi là Kiếm Linh Sơn, bởi vì nơi này có cường giả kiếm đạo lưu lại truyền thừa, nhưng mà truyền thừa cụ thể ở địa phương nào thì không có người biết được, cũng không có người biết rõ, ban đầu còn có người thăm dò nhưng không tìm thấy, dần dà tin tức cũng nhạt đi, không ai đi tìm nữa.
Những truyền thuyết này Nhiếp Vân cũng nghe nói qua, nếu không phải tin tưởng quy linh thì hắn không tới.
- Kiếm Linh Sơn khoảng cách thành Vân Châu hơn một tháng, thời gian còn sớm, chúng ta đã liên tục phi hành hơn mười ngày, đêm nay tìm nơi nghỉ ngơi đã.
Liên tục phi hành nửa tháng, Nhiếp Vân cảm thấy tinh thần mệt mỏi nên nói ra.
Quy linh là khí linh, không cách nào khống chế Chức Nữ Toa, mà Nhiếp Đồng đang vào lúc mấu chốt hoàn thiện kiếm giới hình thức ban đầu, Nhiếp Vân không muốn quấy rầy cho nên phải lãnh trách nhiệm khống chế Chức Nữ Toa, liên tục vài ngày cũng bỏ đi, liên tiếp nửa tháng, cho dù tinh lực của hắn tràn đầy cũng không chịu nổi.
Sức chiến đấu có thể so với Hoàng cảnh viên mãn nhưng thực lực chân chánh chỉ là Vương cảnh viên mãn, cũng không có khả năng chèo chống nhiều ngày không ngủ không nghỉ.
- Nếu như ta nhớ không sai, phía trước không xa là Lang Yên Cổ thành!
- Chúng ta có thể nghỉ ngơi tại đó một chút, lại tiếp tục đi về phía trước!
Quy linh nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Trước khi xuất phát hắn tìm địa đồ cả Vân Châu, hắn so với quy linh hiểu về cả Thần giới thì kém hơn quá nhiều.
Quy linh lúc trước từng theo Thần Nông Đại Đế đi khắp cả Thần giới, nó còn nhớ rõ nhiều nơi.
Cho dù qua không biết bao nhiêu năm thương hải tang điền, rất nhiều địa hình cũng biến hóa nhưng rất nhiều thứ vẫn giao hòa trong trí nhớ, không có khác biệt quá lớn.
Hắn nói tới Lang Yên Cổ thành có tồn tại trên địa đồ, hơn nữa khoảng cách không xa.
Hô!
Nhiếp Vân tăng thêm tốc độ, mặt trời lên đã nhìn thấy tòa thành trước mặt.
Thành thị này kém hơn thành Vân Châu rất nhiều, tối đa chỉ bằng Hoang Nguyên Cổ thành mà thôi, khí tức cổ kính, kiến trúc mang phong cách cổ xưa, cả thành thị bố cục phù hợp Thiên Cương trận pháp, chỉ có điều nương theo kiến trúc suy bại và trận pháp hao tổn, bản thân trận pháp không có uy lực gì.
Đi vào cửa thành trước mặt, Nhiếp Vân thu Chức Nữ Toa, ba người đáp xuống đất và vào nội thành.
Tuy Lang Yên Cổ thành nhìn suy bại nhưng có không ít người, phi thường náo nhiệt.
- Trên bản đồ có giới thiệu kỹ càng, nói sơn mạch gần Lang Yên Cổ thành có Lang Yên Thú, dùng thôn phệ sương mù mà sống, trong người thứ này có Lang Yên tinh hạch, sau khi ăn vào có thể trợ giúp tu hành công pháp tiềm hành.
- Chính bởi vì như thế, Lang Yên Cổ thành là nơi thích hợp với thích khách, rất nhiều cường giả không tiếc hành tẩu vạn dặm chạy tới đây tìm thích khách mua ám sát.
Nhìn thành cổ trước mặt, Nhiếp Vân giới thiệu với quy linh, Nhiếp Đồng.
Trên bản đồ có giải thích cặn kẽ về Lang Yên Cổ thành, hắn cũng giải thích một lần mà thôi.
- Lang Yên tinh hạch? Ta biết rõ thứ này, có trợ giúp ta tu hành tiềm hành, chỉ có thể xem như tiểu đạo mà thôi, so sánh với ám sát đại đạo chính tông thì kém quá xa.
- Cho dù ngưng tụ thành công cũng chỉ là nhị phẩm giới vực, khoảng cách nhất phẩm còn một đoạn.
Quy linh nói.
- Ngươi là khí linh do cường giả Đại Đế luyện chế Đế cấp thần binh tạo thành cho nên ánh mắt rất cao, chướng mắt những vật này cũng bình thường, đối với tu luyện giả bình thường mà nói, có thể rút ngắn thời gian tu luyện, mặc kệ tu luyện giới vực như thế nào cũng là đồ tốt.
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
- Tránh ra tránh ra...
Hai người ang nói chuyện, trên đường phố có âm thanh huyên náo một hồi, dường như có xa đội từ sau đi tới, đồng thời hô to bảo mọi người tránh đường.
Rầm rầm!
Nghe được âm thanh, tất cả người trên đường không tự giác tránh ra một bên, ba người Nhiếp Vân cũng đi lên ven đường.
Một đội xe chậm rãi tiến lên, toàn bộ áo trắng, trên mặt mang theo bi ai, lại là đội ngũ đưa ma.
- Đưa ma phải đưa ra ngoài thành, tại sao lại đưa vào nội thành?
- Nói nhỏ chút, nghe nói là Văn gia tiểu thư!
- Văn gia tiểu thư? Ngươi nói là Văn Yến Bình văn võ toàn tài sao? Không phải nghe nói gả ra ngoài sao?
- Đúng vậy ah, thời điểm xuất giá ba tháng trước có tràng diện rất lớn, gả cho một đại gia tộc, tại sao đột nhiên chết đi.
- Gả cho Liên thành Hạo gia, Hạo gia không thua gì Văn gia, hai đại gia tộc xác nhập vốn là chuyện tốt, thời gian không dài đã chết như vậy, hai nhà khẳng định có mâu thuẫn!
- Gả nữ nhân ra ngoài như đổ nước xuống đất, cho dù chết cũng phải chôn tại nhà chồng, tại sao đưa lại?
- Ai biết được, đây là chuyện của đại gia tộc, chúng ta không rõ ràng, dù sao đã đưa thi thể trở về, xem ra cũng không phải chuyện gì tốt...
Nhìn danh tự và bài vị của đoàn đưa ma, đám người chung quanh không ngừng nghị luận với nhau.
Văn gia, Hạo gia, đám người Nhiếp Vân không biết và không quan tâm nhiều, đi theo sau đám người tiến lên phía trước, chợt nghe âm thanh vó ngựa vang lên, một đám người xuất hiện trước đoàn đưa ma và ngăn cản đám người.
- Dừng lại!
Trên tuấn mã có một trung niên nhân uy vũ lên tiếng, hắn ngăn đoàn người đưa ma.
- Là người Văn gia!
- Người Văn gia? Đưa đám ma là tiểu thư của bọn hị, vì sao ngăn cản đường đi?
- Đưa ma là người Hạo gia, rốt cuộc nguyên nhân là gì thì ta không biết.
Ầm ầm ầm!
Đội ngũ đưa ma dừng lại, toàn bộ người trên ngựa nhảy xuống, ngay sau đó là từng tiếng khóc vang lên.
- Muội muội ta chết như thế nào? Nếu hôm nay các ngươi không nói ra nguyên nhân, Văn gia chúng ta thề bất lưỡng lập với Hạo gia các ngươi.
Gào thét vang lên, một thanh niên không biết từ nơi nào nhìn quan tài trước mặt, ánh mắt đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.