Vô Tận Đan Điền

Chương 3161: Trang giấy cổ quái




Diệp Đào chuẩn bị lễ vật, hắn sớm đã biết rõ khẳng định không thể tiến vào hậu điện, vào lúc này Nhiếp Vân hỏi như vậy không ngại nói nhiều thêm hai câu.
- Đúng vậy, đều đáp ứng đánh cuộc cũng không được đổi ý, tất cả mọi người chờ lễ vật của ngươi, đưa qua đi, cũng để chúng ta mở rộng tầm mắt.
Thạch Mặc khẽ nói.
- Đừng xoắn xuýt, lễ vật đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại xoắn xuýt cũng vô dụng, còn không bằng sảng khoái đưa qua, có thể tiến vào hậu điện hay không, thắng hay thua sẽ được công bố.
- Đường đường thiếu gia Diệp phủ lại lề mà lề mề, chắc biết rõ lễ vật của mình không thể đưa vào hậu điện cho nên không dám mang ra đây mà.
- Đổi ý được gì chứ? Chúng ta nhiều người xem như vậy, cuối cùng vẫn là Diệp phủ mất mặt.
Nương theo Diệp Tân và Thạch Mặc bức bách, đám người chung quanh không ngừng nghị luận.
Chung quanh có rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn, không riêng Diệp Đào có một đám bằng hữu, Diệp Tân cũng kết giao một đám, bây giờ nói chuyện chính là bằng hữu của Diệp Tân.
- Làm sao bây giờ?
Thấy ánh mắt mọi người tập trung vào mình, lòng bàn tay Diệp Đào đầy mồ hôi, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân.
Tên đã lên cung không thể không bắn, mặc kệ thất bại thành công, xuất lễ vật ra là được rồi.
Mấu chốt là... Hắn biết rõ lễ vật của mình khẳng định không thể tiến vào hậu điện, một khi lấy ra chẳng khác gì đổ ước thất bại, sẽ bị Diệp Tân khi nhục.
- Ngươi cầm thứ này qua xem như lễ vật.
Khác với vẻ mặt lo lắng của hắn, sắc mặt Nhiếp Vân không thay đổi, ngược lại còn vui vẻ nhàn nhạt.
- Ngươi có lễ vật?
Xem biểu lộ của hắn, nói chuyện vô cùng bình tĩnh, Diệp Đào cũng thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời.
Căn cứ hắn hiểu Nhiếp Vân cũng biết rõ thiếu niên không phải người tùy ý làm bậy, đã nói như vậ, khẳng định có nắm chắc, lúc này nhìn lễ vật trong tay đối phương, sau khi xem xong đồng tử co rút, thiếu chút nữa hắn bị hù chết.
- Ngươi... Nói lễ là... Cái này?
Xuất hiện trong tay Nhiếp Vân cũng không phải bảo bối trân quý làm người ta phải lóe mắt nhìn, mà là... Một tấm giấy ố vàng.
Trang giấy không lớn, nếu gấp lại cũng chỉ lớn như lòng bàn tay mà thôi, có thể nắm chặc trong lòng bàn tay.
Bảo ta đánh cược, vốn tưởng rằng có thể xuất ra bảo vật gì... Lại là một trang giấy... Thật hay giả?
Diệp Đào cảm thấy đầu óc choáng váng sắp phát điên.
Bằng vào nhãn lực của hắn có thể nhìn rõ trang giây này vô cùng bình thường, cũng không có bất kỳ đặc thù nào, đừng nói bảo vật, nó không được tính là quý trọng, một khối thần thạch có thể mua được không biết bao nhiêu thứ này.
- Cầm thứ này làm lễ vật... Nhiếp huynh, ngươi xác định không phải đang nói đùa?
- Ân! Chính là thứ này, ta không có nói đùa!
Nhìn ra ánh mắt của hắn đang nghĩ gì, Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Thứ này... Ta đưa qua, ngươi xác định bọn họ không đánh ta?
Diệp Đào khóc.
Bảo vật của người khác trân quý, khí tức bàng bạc, Nhiếp Vân lại đưa hắn một trang giấy bình thường... Đưa thứ này qua vạn nhất bọn họ nói hắn vũ nhục Nguyên Dương Đế Quân, đánh cho hắn một trận thì nên làm thế nào?
- Yên tâm đi, sẽ không đánh ngươi!
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Nhiếp Vân tươi cười lắc đầu.
- Được rồi...
Khóe miệng co quắp hai cái, Diệp Đào cắn răng sau đó tiếp nâận trang giấy trong tay Nhiếp Vân.
Hai người đối thoại đều là truyền âm, động tác cũng rất nhẹ, đám người chung quanh không nhìn thấy, chỉ có Diệp Đào vẻ mặt cầu xin, cảm thấy lần này chết chắc.
Vào lúc này hắn không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng thiếu niên này!
- Xuất lễ vật của ngươi ra đi!
Đi tới chỗ đăng ký, người phụ trách đăng ký mặt không biểu tình, nói.
- Chính là thứ này!
Trong lòng hung ác, Diệp Đào đưa trang giấy tới, nội tâm không ngừng cầu nguyện.
- Hắn tặng thứ gì?
- Trang giấy? Ha ha, Diệp Đào không phải đang đùa sao?
- Đại thọ Nguyên Dương Đế Quân lại dùng một trang giấy làm lễ vật... Gia hỏa này chán sống hay sống quá chán nản nên tìm chết?
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung nhìn vào Diệp Đào, lúc nhìn thấy lễ vật của hắn là một trang giấy bình thường thì tất cả đều dở khóc dở cười.
Mừng thọ Đế Quân một trang giấy... Ngươi tới đây tìm chết hay sao?
- Xem ra gia hỏa này cùng đường mạt lộ, thật sự không có biện pháp...
Diệp Tân còn tưởng rằng Diệp Đào sẽ tặng tranh vẽ gì đó, không nghĩ tới xuất ra trang giấy, lúc này hắn cười lớn.
Mừng thọ cường giả Đại Đế bằng trang giấy... Tự gây nghiệt không thể sống ah!
- Chúc mừng Diệp Tân thiếu gia, sau khi qua chuyện này, chỉ sợ Diệp Đào không còn vốn liếng cạnh tranh với ngươi.
Thạch Mặc mỉm cười, hắn tiến lên ôm quyền nói.
- Gia hỏa này bình thường rất thông minh, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại đi nước cờ dở như thế, tính toán, hắn có thể rời khỏi phủ Đế Quân hay không còn chưa biết.
- Đã không đáng để lo!
Cười lạnh vài tiếng, trong mắt Diệp Tân đầy khinh thị.
Trước kia hắn đánh cược là vì hắn cảm thấy Diệp Đào những ngày qua bị áp chế không dám nói lời nào là chuẩn bị phản công, cần dùng một ít thủ đoạn mới có thể triệt để đánh tan đối phương.
Mà bây giờ gia hỏa này cam chịu tặng trang giấy làm lễ vật, cũng không đáng ra tay với hắn.
Cầm trang giấy làm lễ vật lừa gạt Đại Đế, không cần Đế Quân ra tay, đám thuộc hạ sẽ chém giết hắn.
- Ngươi muốn chết!
Quả nhiên đúng như mọi người suy đoán, người phụ trách đăng ký nhìn thấy tờ giấy liền tức giận đỏ mặt.
- Ngươi đâu, tới đây bắt gia hỏa này cho ta!
Ầm ầm ầm!
Một đám hộ vệ từ chung quanh xông tới, trên người tỏa ra khí tức cường đại, không ngờ đều là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong!
Hoàng cảnh đỉnh phong tạo thành vệ đội, mọi hành động mang theo khí tức sát phạt, còn chưa ra tay đã làm người ta cảm thấy nội tâm phát lạnh, không tự chủ sinh ra run rẩy.
- Ha ha, Diệp Đào chơi lớn rồi.
- Tự gây nghiệt không thể sống, gieo gió gặt bảo!
- Đúng vậy a, không trách người khác, cho dù không có đồ vật, tùy tiện tặng cũng được, cầm trang giấy... Ta không biết nên nói gia hỏa này gan lớn hay đầu óc có vấn đề.
Nhìn thấy người phụ trách đăng ký tức giận gọi hộ vệ tới, mọi người không ngừng lắc đầu.
Nơi này là phủ đệ Đại Đế đấy, lại là thọ yến của Đại Đế... Làm như vậy không phải tìm chết sao?
- Nhiếp huynh, lần này thật bị ngươi hại chết rồi...
Nhìn thấy chung quanh đều là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, Diệp Đào biết rõ trốn không thoát, trên mặt hắn cười khổ.
Đến bây giờ mới thôi, thiếu niên trước mắt mang hắn tới đây nhưng trong lòng của hắn không có chút oán hận nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.