Vô Tận Đan Điền

Chương 3153: Đăng ký lễ vật (1)




- Nguyên Dương Đế Quân thân là cường giả Đại Đế,, hắn không có khả năng thiên vị cho thiếu niên này, cách giải thích duy nhất là hắn muốn lập uy.
- Không sai, Diệp Huyền lão gia hỏa này cũng không may, bản thân tự đâm vào mũi thương... Tự làm tự chịu!
- Đáng đời, nếu Nhiếp Vân có thể dẫn người phủ đệ của ta tới, ta cao hứng còn không kịp, làm như hắn không phải tự tìm mất mặt hay sao?
Lão giả vừa xuất hiện đã đánh Diệp Huyền lão gia tử nằm trên mặt đất, những người xem náo nhiệt chung quanh cũng sững sờ.
Tuy hắn là người của Nguyên Dương Đế Quân phủ, đối phương cũng thân phận không kém ah, một trong mười hai công tước Diệp quốc công, một chưởng kích thương đối phương, nếu như không có lệnh của Đại Đế tuyệt không dám làm vậy.
Nghĩ đến là lệnh của Đại Đế, tất cả mọi người trầm mặc, âm thầm may mắn vừa rồi mình không có gây phiền toái.
Đối với cường giả Đế cấp mà nói, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc này đều là con sâu cái kiến, quản ngươi có địa vị và thân phận gì, giết sạch cũng không ai dám nói nhảm.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả quyền lợi đều là giả.
- Kiếp Ma lão nhân... Ngươi có ý gì? Diệp Huyền ta cũng là một trong mười hai công tước, hiện tại ta muốn giết tiểu tử này sau đó lại đi xin lỗi Đế Quân đại nhân!
Diệp Huyền đứng lên lần nữa, gương mặt khó coi, tức giận không nhỏ.
Nếu chuyện hôm nay tính toán như thế, thanh danh Diệp quốc công hắn không còn sót lại gì.
- Nhiếp Vân đại nhân là khách quý của Đế Quân đại nhân, ngươi không muốn chết thì câm miệng, nếu không Đại Đế giận dữ, ai cũng không cứu nổi ngươi!
Kiếp Ma lão nhân xoay người lại, tròng mắt bắn ra hàn quang và lên tiếng
- Khách quý của Đế Quân đại nhân?
- Kiếp Ma lão nhân lại xưng hô Nhiếp Vân là đại nhân... Điều này sao có thể?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Kiếp Ma lão nhân nói chuyện không lớn nhưng vang vọng, mọi người nghe xong có cảm giác da đầu như tróc ra.
Thiệt giả?
Vốn bọn họ chỉ cho rằng thiếu niên này may mắn đạt được thiếp mời, trên thực tế không có quá nhiều tôn trọng, hiện tại xem ra tất cả đều sai lầm!
Chẳng lẽ thiếu niên này đúng như dự đoán, sau lưng có tông môn hoặc sư phụ cấp Đại Đế?
Nếu không, siêu cấp cường giả như Nguyên Dương Đế Quân cũng không đối đãi như thế.
- Đại Đế giận dữ?
Diệp Huyền run rẩy một lúc, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo không cam lòng nồng đậm.
Đường đường Diệp quốc công, một trong mười hai công tước, là quan to dưới một người trên vạn vạn người bị một tiểu tử Vương cảnh viên mãn nhục mạ trước mặt mọi người nhưng không cách nào phản kháng, đổi lại ai cũng không cam lòng.
Diệp Huyền cũng biết, Kiếp Ma lão nhân đã nói như vậy nhất định là ý của Nguyên Dương Đế Quân, còn dám động thủ sẽ chọc Đại Đế giận dữ, mười hắn cũng không đủ chết.
- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp!
Nghe được Kiếp Ma lão nhân nói thế, tuy Nhiếp Vân không hiểu gì cả nhưng vẫn cảm kích.
Nếu không phải vị này xuất hiện, chỉ sợ hôm nay hắn chỉ có thể bóp nát phù lục và trốn vào Viêm Hoàng điện.
- Khách khí, lão hủ không dám nhận!
- Đại nhân là khách quý của Đế Quân đại nhân, ta tự nhiên phải bảo hộ ngươi chu toàn, không thể để cho người nào tùy ý làm bậy trước Đế Quân phủ đệ!
Kiếp Ma lão nhân vội vàng khom người nói.
- Tiền bối nghiêm trọng, thực lực của ta yếu ớt, ta có thể ra tay chỉ có y thuật mà thôi, không biết vì sao Đế Quân đưa thiếp mời cho ta...
Đây là điểm alfm Nhiếp Vân kỳ quái nhất, hắn không nhịn được hỏi thăm.
Đối phương là cường giả Đại Đế, cho dù cho Duẫn Duyên huynh mặt mũi đưa một tấm thiếp mời cũng bỏ đi, giờ phút này vì cứu chính mình liền không cho mười hai công tước mặt mũi, hắn cảm thấy có chút không đúng.
- Đây là Đế Quân đại nhân quyết định, ta cũng không quá rõ ràng, nếu như đại nhân muốn biết, qua một hồi trên thọ yến có thể nhìn thấy Đế Quân đại nhân, khi đó có thể hỏi thăm.
Kiếp Ma lão nhân cười nói.
- Ách... Vậy được rồi!
Thấy đối phương cái gì cũng không nói gì, Nhiếp Vân biết rõ hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra chỉ có nhìn thấy Nguyên Dương Đế Quân mới có thể biết.
- Mở cửa, nghênh đón khách quý!
Thấy hắn không hỏi, Kiếp Ma lão nhân không nói lời nào, ắn quay người đi tới cửa phủ đệ và hét lớn một tiếng, cánh cửa đóng chặt mở ra, các khách nhân đi vào bên trong.
- Chúng ta cũng vào đi thôi!
Cửa đã mở, Nhiếp Vân nhìn Diệp Đào đã lên tiếng.
- Ta...
Gương mặt Diệp Đào vô cùng xoắn xuýt, không biết làm sao bây giờ.
Hắn cũng không nghĩ tới theo Nhiếp Vân tới đây lại làm lão gia tử tức giận như thế, cũng không nghĩ tới Nhiếp huynh trực tiếp trở mặt với lão gia tử, càng không có nghĩ tới quản gia của Nguyên Dương Đế Quân là Kiếp Ma lão nhân lại không quan tâm đả thương lão gia tử!
Hiện tại rất nhiều chuyện xảy ra, hắn cảm thấy xấu h không biết nên đi vào hay không.
- Không đi vào, lão gia tử Diệp phủ của ngươi cũng hận ngươi thôi.
Nhìn thấy biểu lộ của hắn như thế, Nhiếp Vân đoán được và thản nhiên nói.
- Việc này...
Diệp Đào không biết trả lời như thế nào.
Kỳ thật không cần Nhiếp Vân nói, hắn cũng biết, lần này xem như triệt để đắc tội lão gia tử, trải qua chuyện vừa rồi lão gia tử nhất định không làm gì được Nhiếp Vân, đầu mâu sẽ chỉ thẳng vào hắn.
Loại tình huống này có trở về hay không chỉ là râu ria.
- Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, nếu như lần này lễ vật của ngươi hoặc là biểu hiện làm cho Nguyên Dương Đế Quân mừng rỡ, cho dù về đến gia tộc, lão gia tử cũng không làm gì ngươi, mà nếu bây giờ trở về thì sau này khẳng định không có ngày yên lành.
Thấy hắn tiếp tục do dự, Nhiếp Vân truyền âm.
- Đúng!
Nghe nói như thế, Diệp Đào gật gật đầu, ánh mắt ngưng trọng.
Đúng thế, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Có thể đi vào Đế Quân phủ đệ, lại làm Đế Quân thỏa mãn, về sau cho dù lão gia tử tìm phiền toái cũng phải suy nghĩ thêm một ít.
Nghĩ vậy, không do dự nữa, hắn đi theo sau lưng Nhiếp Vân vào phủ đệ.
Phủ đệ của Nguyên Dương Đế Quân bao la khôn cùng, mặt tường phong cách cổ xưa, không có bất kỳ trận pháp gia trì, nhìn như không chịu nổi công kích nhưng bất luận kẻ nào cũng biết nơi này phòng ngự yếu hơn nữa nhưng không có kẻ nào dám tới quấy rối.
Đi theo mọi người vào bên trong, thời gian không dài đã tiến vào hành lang lớn.
- Phía trước là nơi đăng ký thọ lễ.
Cuối hành lang có mấy người đang ngồi tại chỗ, chung quanh đủ loại thọ lễ chồng chất như núi, không cần nhìn cũng biết tất cả lễ vật đều được đăng ký.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.