Vô Tận Đan Điền

Chương 3062: Đi lầu nhỏ




- Tiên tử khách khí...
- Tiên tử không cần như thế, có thể làm cho tiên tử xốc rèm lên là vinh hạnh của chúng ta.
Nghe giọng nói như thế, rất nhiều công tử hưng phấn suýt ôm lấy nhau.
- Diệu Âm muốn tới khảy đàn cho các vị nghe, không biết có được hay không?
Diệu Âm tiên tử thản nhiên nói.
- Hoan nghênh đến cực điểm!
- Tiên tử có thể tới, cho dù ta giảm thọ mười năm cũng nguyện ý.
- Nhanh thu thập đi, dọn chỗ cho tiên tử.
Vốn tưởng rằng Diệu Âm tiên tử sẽ ngồi đối diện khảy đàn, không nghĩ tới nàng sắp tới đây, đôi mắt bọn họ đỏ lên.
Nhất là Trác Dương, đôi mắt tỏa ánh sáng, vội vàng đuổi đám đông sang một bên.
- Đa tạ!
Diệu Âm tiên tử cúi đầu lần nữa, nàng đứng dậy ôm đàn đi về phía trước.
Trước kia nàng cách Linh Lung Thủy Gian bằng một cầu thong, lúc nàng bước đi trống rỗng xuất hiện một đạo cầu vồng, nàng đi lên cầu vồng, tay áo bồng bềnh như tiên tử.
- Hoàng cảnh viên mãn? Diệu Âm tiên tử lại là cường giả Hoàng cảnh viên mãn...
Nhìn thấy tiên tử lăng không đi tới, Nhiếp Vân quan sát khí tức chung quanh nàng, đồng tử co rút, nội tâm trầm xuống.
Danh kỹ đứng đầu nơi gió trăng... Lại là Hoàng cảnh viên mãn... Mặc dù nội tâm hắn trầm ổn cũng khó mà tin nổi.
Hoàng cảnh viên mãn, cho dù tại thành Vân Châu cũng là cao thủ bài danh hàng đầu, loại nhân vật này mỗi một người đều có năng lực hô phong hoán vũ hùng bá một phương!
Nhưng bây giờ xuất hiện trong kỹ viện, còn cam lòng lấy tiền đổi dục vọng, đổi lại ai cũng khó mà tin được.
- Không gian chi lực nạp vật thế giới của ta có thể quan sát thứ người khác không thấy, ta đó có thể thấy được thực lực của nàng nhưng người khác không biết.
Nhiếp Vân áp chế khiếp sợ trong lòng.
Sở dĩ hắn có thể nhìn ra thực lực của đối phương cũng không phải hắn ánh mắt tốt, mà là không gian chi lực nạp vật thế giới bao phủ chung quanh, từ đó nhìn rõ không gian quanh nàng, bằng không chỉ bằng vào thực lực Vương cảnh viên mãn của hắn, có chênh lệch lớn với đối phương như vậy, đối phương lại tận lực che dấu thì làm sao nhìn ra.
Trong nội tâm khiếp sợ lại không biểu hiện trên mặt, vẻ ngoài lạnh nhạt thờ ơ.
Đối phương là Hoàng cảnh viên mãn, vì sao lại ở chỗ này nói thật chẳng có quan hệ gì với hắn, mục đích của hắn tới thành Vân Châu là tăng thực lực, đối phương không phải kẻ địch của mình thì không sao cả!
Hô!
Vào lúc nội tâm nghĩ ngợi lung tung, Diệu Âm tiên tử lăng không đi tới và yên tĩnh tiến vào gian phòng, bàn tay như ngọc trắng vung lên, một cái bàn xuất hiện trong phòng, nàng thả đàn ngọc và ngồi xuống.
Cách mạng che mặt, dung mạo không rõ ràng nhưng khoảng cách gần như vậy, mọi người đã có thể đã nhìn thấy làn da và hình thể của nàng, da thịt vô cùng mịn màng, bóng loáng non mềm, dáng người uyển chuyển, tỉ lệ hoàng kim, không mập không gầy, cho dù nhìn từ điểm nào cũng là tiên tử hoàn mỹ vô khuyết.
- Diệu Âm bêu xấu!
Diệu Âm tiên tử gật đầu, ngón tay khảy đàn, lúc này tiếng đàn ưu mỹ vang lên.
Vừa rồi đứt một dây đàn, lúc này đã nối lại cho nên không có ảnh hưởng.
- Trong người thật có tích tụ.
Có kinh nghiệm lần thứ nhất, tiên âm đan điền vận chuyển đã pha vỡ ảo cảnh, Nhiếp Vân yên tĩnh nghe tiếng đàn, lần này khoảng cách gần cũng như vậy, hắn phát hiện âm phù đang trôi chảy lại mang theo tích tụ.
Đã thi triển một lần Vọng Khí Pháp, hắn không thi triển lần thứ hai, ở khoảng cách gần lại không có rèm che ngăn cản, hắn có thể sử dụng vọng, văn, vấn, thiết bình thường
Hắn dò xets Diệu Âm tiên tử, nàng trong mắt người khác rất xinh đẹp, trong mắt hắn lại đang mắc bệnh.
- Thì ra là thế...
Vừa rồi sử dụng Vọng Khí Pháp chỉ nhìn ra thể chất của đối phương xảy ra vấn đề, khoảng cách gần đã hiểu ra nguyên nhân.
Leng keng!
Nhìn ra vấn đề của đối phương, tiếng đàn đã kết thúc, lúc này Diệu Âm tiên tử lấy ngón tay ra khỏi đàn.
Hô!
Tiếng đàn vừa dứt, tất cả mọi người thoát ra khỏi tiên âm ảo cảnh và tỉnh táo lại, ánh mắt sùng bái.
Vừa rồi nghe nửa thủ khúc như si mê như say sưa, hiện tại nghe toàn bộ lại có cảm giác ăn no, toàn thân sảng khoái nói không nên lời.
- Đã hoàn thành một khúc, Diệu Âm muốn một mình trò chuyện với tri âm, hi vọng chư vị công tử có thể thông cảm!
Diệu Âm dịu dàng cúi đầu, cho dù lời nói hay phong độ đều làm người tao đỏ mặt nhưng không cự tuyệt.
- Tiên tử không cần khách khí như thế, có thể ở nghe một khúc đã cảm thấy mỹ mãn, không biết tri âm của tiên tử là ai?
- Đúng vậy,, tại hạ hiểu sơ âm luật, tuy không bằng tiên tử nhưng cũng không yếu, nếu tiên tử nói chuyện với ta, ta thật vinh hạnh!
- Tjại hạ Âu Dương Kỳ, cũng tinh thông âm luật, mong lọt mắt xanh của tiên tử.
Nghe được Diệu Âm tiên tử sắp công bố đáp án, tất cả mọi người đã ngồi không yên, trong mắt mang theo chờ đợi, hi vọng đối phương nói ra tri âm là mình.
- Thịnh tình của các vị công tử, Diệu Âm đa tạ!
Diệu Âm nhẹ nhàng cười cười, đứng dậy nhìn một hướng.
- Không biết vị công tử này xưng hô như thế nào!
- Vị công tử này?
Tất cả mọi người sững sờ, lúc này nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, chỉ có một người đang ngồi tại chỗ.
- Nhiếp huynh?
- Chẳng lẽ tri âm trong lời tiên tử là hắn?
- Điều này sao có thể, hắn không có gì đặc biệt, muốn nói y thuật ta còn tin tưởng, tại sao âm luật lợi hại như vậy?
- Làm sao có thể không phải ta...
Ánh mắt Diệu Âm tiên nhìn chính là Nhiếp Vân vừa mới thu hoạch danh tiếng.
Mọi người tìm hắn làm ban giám khảo, bình luận tri âm là ai, trong tiềm thức đã cho rằng không thể nào là hắn, không nghĩ tới... Cuối cùng đáp án công bố chính là vị này... Thiệt giả?
Mọi người nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình.
- Tại hạ Nhiếp Vân, không biết tiên tử có gì phân phó!
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hỏi.
Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Diệu Âm tiên tử chú ý mình.
- Thì ra là Nhiếp Vân công tử, ngươi là tri âm của tại hạ, có nguyện theo Diệu Âm đi lầu nhỏ hay không?
Diệu Âm tiên tử nói.
- Quả nhiên là hắn...
- Trái tim ta...
Trước kia nhìn thấy Diệu Âm tiên tử hỏi hướng Nhiếp Vân, mọi người tuy đã đoán ra nhưng không tin nổi, lúc này thấy nàng nói rõ thì ảo não không thôi.
Tại sao là thằng này, nhìn không có gì đặc thù ah...
- Nhiếp huynh...
Diệp Đào, Trác Dương vốn đều kỳ vọng lớn vào bản thân, khi xác định là Nhiếp Vân đi cùng bọn họ liền cười khổ.
Gia hỏa này từ bắt đầu còn không muốn tới đây... Tại sao đột nhiên là tri âm của Diệu Âm tiên tử?
- Được!
Nhiếp Vân suy nghĩ sau đó gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.