Vô Tận Đan Điền

Chương 3037: Hẳn phải chết (1)




- Đi xem đi!
Trên người cũng không đủ tiền rời đi, cũng không có việc gì, Nhiếp Vân cáo biệt gã sai vặt, mang theo đám người Hỗn Độn Vương đi tới Bách Hành các.
Trở thành đệ tử Thần Nông, hắn chưa từng nhìn thấy người khác chữa thương cứu người thế nào, có thời gian có thể nhìn xem.
Bách Hành các cách đó không xa, rất dễ tìm, thời gian không lâu đã đi tới trước mặt.
Đi tới cửa chính phòng lớn, mấy người vội vàng lúc trước chạy tới, thanh niên nằm trên cáng cứu thương cũng đặt xuống đất, sắc mặt lão giả Hoàng cảnh viên mãn lo lắng đi loạn khắp nơi.
- Minh Tân đại sư tới khi nào?
Đi hai vòng, dường như hắn không chờ được nữa, liếc mắt nhìn người bị thương sau đó hỏi.
- Không nên gấp gáp, ta đã bẩm báo, có lẽ sẽ tới ngay.
Hắn hỏi một tên mặc quần áo phục vụ, vẻ mặt ngạo nghễ, vội vàng trả lời.
- Tốt!
Nghe được sắp tới ngay, vẻ mặt lão giả Hoàng cảnh viên mãn cũng tốt hơn một chút, hắn đi tới trước cáng cứu thương lau mồ hôi cho thanh niên, nhìn thấy hắn càng ngày càng yếu thì sốt ruột.
Rất hiển nhiên thanh niên này rất trọng yếu với hắn, thật gặp chuyện không may, chỉ sợ thời gian sau này hắn không dễ sống.
- Minh Tân đại sư đến!
Thời điểm đang lo lắng, lúc này bước chân vang lên, ngay sau đó thân ảnh trung niên nhân đi tới.
- Minh Tân đại sư, cầu ngươi cứu thiếu gia của ta.
Lão giả Hoàng cảnh viên mãn nhìn thấy đại sư đi ra, vội vàng chào đón, vẻ mặt cầu khẩn.
- Yên tâm, nếu như có thể cứu thì ta không từ chối.
Không để ý tới đối phương cầu khẩn, Minh Tân đại sư nhìn người bệnh nằm trên cáng cứu thương, thần thái lạnh nhạt.
Lúc này nhìn người bệnh, không thèm để ý những người khác nhìn thế nào, vị đại sư này thật là nhân tâm nhân thuật, tất cả đều đặt bệnh nhân lên đầu.
Ngón tay đặt lên mạch của thanh niên, Minh Tân đại sư nhắm mắt lại.
Nghe mạch một hồi, cả đại sảnh không ai dám nói chuyện sợ chọc giận y đạo đại sư nổi danh nhất Hoang Nguyên Cổ thành.
Hô!
Không biết qua bao lâu, Minh Tân đại sư thu ngón tay về.
- Thế nào đại sư, thiếu gia nhà ta thế nào?
Lão giả Hoàng cảnh viên mãn nhìn thấy hắn mở mắt liền hỏi thăm.
- Vị công tử này bị thương ngũ tạng lục phủ, linh hồn, thương thế đơn thuần có thể trị tốt nhưng mà...
Minh Tân đại sư vuốt chòm râu, vẻ mặt không dễ nhìn.
- Nhưng cái gì? Chỉ cần có thể cứu thiếu gia, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không có gì.
Lão giả còn tưởng rằng đối phương do dự là vì tiền, vội vàng lên tiếng, đồng thời lật cổ tay lấy ra một đống thần thạch, xem ra ít nhất mấy ngàn khối.
Tiện tay xuất ra mấy ngàn khối thần thạch yêu cầu cứu người, ngay cả Nhiếp Vân cũng tặc lưỡi.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Thấy hắn xuất thần thạch, Minh Tân đại sư không mất hứng, hắn cau mày nói:
- Nếu như người bệnh có thể cứu, cho dù ngươi không trả tiền ta cũng ra tay, nếu không cứu được, thần thạch nhiều hơn nữa có thể dùng làm gì?
- Đụng tảng đá!
Minh Tân đại sư nổi danh cương trực công chính, có thể trị nghĩa bất dung từ, không trị được sẽ không thu tiền!
- Đúng thế,, ta còn chưa tới Hoang Nguyên Cổ thành đã nghe người khác nói chuyện, nếu thật bị thương phải tới tìm Minh Tân đại sư, hắn sẽ không bởi vì ngươi phú quý mà dùng hết toàn lực, cũng không bởi vì ngươi ít tiền mà lãnh đạm, đây là thầy thuốc chân chính.
- Nhân tâm nhân thuật chân chính, chỉ cần đến Hoang Nguyên Cổ thành, người nào không biết Minh Tân đại sư!
- Nghe nói lần trước một công tử phú gia và một tán tu bị thương, đại sư cứu tán tu trước, bởi vì thương thế của hắn nặng hơn...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người chung quanh xôn xao.
Minh Tân đại sư là y sư lợi hại nhất Hoang Nguyên Cổ thành, hắn được mọi người tôn kính không chỉ vì y thuật, còn có nhân phẩm.
- Vâng, đại sư... Kính xin đại sư cứu thiếu gia nhà ta!
Nghe đám đông nói chuyện với nhau, lão giả Hoàng cảnh viên mãn vội cúi đầu.
Cho dù hắn là Hoàng cảnh viên mãn cũng không dám lỗ mãng tại Hoang Nguyên Cổ thành.
- Không phải ta không muốn cứu, mà là... Thiếu gia của ngươi bị thương chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất là hắn sớm trúng kịch độc, loại độc này phát tác chậm chạp, làm người ta khó phát hiện ra, một khi bị thương sẽ lập tức phát tác, xâm chiếm ngũ tạng lục phủ, thần tiên khó y!
- Trừ phi...
Nói đến đây Minh Tân đại sư lắc đầu.
- Trúng độc? Điều... Điều này sao có thể?
Nghe được trúng độc, sắc mặt lão giả Hoàng cảnh viên mãn lập tức biến thành tái nhợt.
Thiếu gia bọn họ mỗi một lần ăn uống đều là hắn phụ trách kiểm tra, chưa bao giờ thấy qua độc dược, lúc nào trúng độc?
Hơn nữa... Người nào hạ độc? Làm như vậy vì cái gì?
- Chất độc này trúng cỡ nửa năm, vô sắc vô vị, giấu trong ẩm thực hàng ngày, Hoàng cảnh viên mãn cũng rất khó phát hiện!
Dường như nhìn ra hắn nghi kị, Minh Tân đại sư giải thích một câu, nói tiếp:
- Được rồi, ngươi mang hắn đi đi, không có gì bất ngờ xảy ra, thiếu gia của ngươi không sống quá hai canh giờ, hiện tại nói di ngôn còn kịp.
- Di ngôn...
Hoàng cảnh viên mãn xiết chặc nắm đấm, trong nội tâm sinh ra sợ hãi nồng đậm.
Nếu như để lão gia tử biết thiếu gia bị người ta hạ độc, hắn là cận vệ khó thoát khỏi cái chết.
Này nên làm cái gì bây giờ?
Phù phù!
Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên lão giả Hoàng cảnh viên quỳ rạp xuống đất.
- Đại sư, ta van cầu ngươi, nhất định phải cứu thiếu gia nhà ta!
Có thể làm cho một Hoàng cảnh viên mãn quỳ xuống, đủ thấy hắn sợ hãi.
- Không phải ta không cứu, mà là ta không cứu được.
- Nhanh đứng lên đi, ngươi cho dù quỳ một ngày cũng vô dụng, ta bất lực cho nên nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Minh Tân đại sư lắc đầu.
Không phải hắn không muốn cứu, mà là không cứu được.
Nói thật, rốt cuộc chất độc này là gì hắn còn chưa nghe nói qua, làm sao giải? Hơn nữa, cho dù biết là độc gì cũng xâm nhập vào cốt tủy, bệnh nguy kịch, thần tiên cũng không có biện pháp cứu.
- Đại sư, nếu như ngươi cứu không được xin chỉ ta con đường sáng, vừa rồi đại sư nói trừ phi, khẳng định còn có biện pháp cứu chữa.
Hoàng cảnh viên mãn cũng không đứng dậy, quỳ trên mặt đất và hỏi.
Vừa rồi Minh Tân đại sư nói “Trừ phi” khẳng định còn có hi vọng.
- Ta nói là trừ phi, tuy, chỉ sợ cũng không kịp...
Minh Tân đại sư tiếp tục lắc đầu:
- Được rồi, nếu ngươi chấp nhất như vậy ta nói rõ một âần với ngươi, thiếu gia của ngươi hiện tại, trừ khi Ngô Hoàng tôn giả ở Phổ Thiên lĩnh tự mình ra tay có lẽ còn có thể cứu sống, ta thật không biết còn có ai có thể cứu hắn, ngay cả Mạc Cao đại sư chưa hẳn cứu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.