Vô Tận Đan Điền

Chương 3016: Người hữu duyên là ai?




- Đây chính là Hồng Hà Linh Huyết? Cái gọi là linh dịch màu vàng, trên thực tế là huyết dịch của một vị cường giả lưu lại...
Con ngươi của Nhiếp Vân không ngừng co rúc, vận chuyển Thiên Nhãn, giống như nhìn thấu bản chất của vật kia.
Nếu như hắn đoán không sai, giọt huyết dịch này không phải linh dịch do Thiên Địa hình thành, mà là huyết dịch do một vị cường giả lưu lại. Giống như ban đầu hắn chém giết vị Vương giả kia vậy, huyết dịch cũng là màu vàng.
- Hồng Hà Linh Huyết là của ta...
Hồng Hà Linh Huyết xuất hiện, mọi người không cố kỵ nữa, từng cái trong mắt tràn đầy tham lam.
Trong đám người một trung niên gào thét vọt tới.
Thực lực của người này đã đạt tới Hoàng cảnh đỉnh phong, ở trong mọi người coi như là đứng đầu.
Người ở trên không trung, bàn tay liền bắt tới Linh Huyết.
Ông!
Không gian ba động, người còn chưa tới bên cạnh, một cổ lực lượng vô hình từ Linh Huyết lóe ra, chiếu rọi xuống.
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!
Người tùy tiện xông tới kia, giống như hàn băng đụng phải than lửa. Từ bàn tay bắt đầu, đồng thời phát ra thanh âm tí tách lạp lạp. Thời gian nháy con mắt liền hóa thành một bãi nước đặc, biến mất vô ảnh vô tung.
- A...
Thấy một vị cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, còn chưa tới bên cạnh huyết dịch, liền bị chiếu sáng thành nước đặc, đám người muốn tranh đoạt giật nảy mình, đồng loạt lui về phía sau mấy bước.
Thực lực của bọn họ cách Hoàng cảnh đỉnh phong còn có một khoảng cách rất lớn, cường giả loại này cũng không đở nổi, bọn họ đi lên, chỉ sợ chết càng nhanh hơn!
- Chỉ sợ huyết dịch này là do một vị cường giả Đại Đế lưu lại...
Thấy cảnh này, ánh mắt của Nhiếp Vân híp lại.
Hoàng cảnh đỉnh phong đáng sợ, hắn biết rất rõ, bị huyết dịch sinh ra ánh sáng chiếu một cái liền tử vong, thần hồn khó có thể trốn thoát, chỉ có thể nói rõ một lý do, huyết dịch kia là cường giả Đế cảnh lưu lại!
Cường giả Đế cảnh có phân cấp hay không, hắn không biết, chỉ biết huyết dịch cũng có uy lực như vậy, người này ở trong Đế cảnh, sợ rằng cũng thuộc về tồn tại rất cao!
Hắn nghĩ tới điểm này, những người khác cũng nghĩ tới, từng cái không dám tùy tiện hành động, ánh mắt lộ ra cảnh giác.
Vật mà cường giả Đế cảnh lưu lại, đừng nói bọn họ, cho dù Hoàng cảnh viên mãn cũng không dám làm loạn!
- Mọi người đừng có gấp, Hồng Hà Linh Huyết chú ý duyên phận, chỉ cần nó hữu duyên với ai, sẽ tự động bay qua, không có duyên, xông tới cũng vô ích!
Đột nhiên, trong đám người có người hô lên.
- Đúng vậy, sao ta lại quên chuyện này, có khi ta chính là người hữu duyên a!
- Ngươi là người hữu duyên? Ha ha, ngươi nằm mơ đi, ta biết ta khẳng định không phải, nhưng mà ta rất muốn biết, người hữu duyên rốt cuộc là ai...
- Ta cũng vậy, ta cũng muốn biết, nếu Hồng Hà Linh Huyết xuất hiện ở Hồng Hà vực chúng ta, ta cảm thấy sẽ là người của Hồng Hà Môn!
- Hồng Hà Môn đã bị Hồng Hà Quân đoạt hết khí vận, lần này ta cảm thấy vận khí nên thuộc về những tán tu chúng ta...
Nghe được hai chữ duyên phận, tất cả mọi người mới nhớ tới tin tức lưu truyền, từng cái nhìn chằm chằm Linh Huyết ở trên không trung, hy vọng mình chính là người hữu duyên.
Tin tức này, trên đường tới Nhiếp Vân cũng nghe Chu Giang nói, trước luôn cho rằng là lời nói vô căn cứ, Linh Huyết chân chính xuất thế, tất nhiên có vô số cao thủ cướp đoạt, cuối cùng người mạnh là vua, rơi vào trong tay của bọn họ, bây giờ nhìn lại, cao thủ cũng vô ích! Cao hơn nữa còn có thể cao qua cường giả Đế cảnh sao?
Hô!
Mọi người đang lý luận, đột nhiên trong đám người có một bóng người bay ra.
Bóng người này không giống tên Hoàng cảnh đỉnh phong tham lam xông tới kia, ngược lại giống như là bị huyết dịch ở trên không trung hấp dẫn, lẳng lặng trôi lơ lửng, không nhúc nhích.
- Chẳng lẽ cái này là người hữu duyên? Sao mới chỉ có thực lực Vương cảnh viên mãn? Hơn nữa còn là một nữ?
- Ta không tin...
- Chẳng lẽ chúng ta những người này không bằng nữ nhân kia?
- Dáng dấp của ta đẹp hơn nàng, tu vi cũng cao hơn nàng, lại là Tiên Thiên linh thể, vì sao không chọn ta...
Thấy rõ bộ dáng của bóng người, phía dưới ồn ào lên.
Người bay lên là nữ nhân, bộ dáng rất bình thường, thực lực cũng chỉ có Vương cảnh viên mãn, so với rất nhiều người phía dưới, nhiều nhất chỉ có thể tính trung du.
Chẳng lẽ Hồng Hà Linh Huyết chọn tới chọn đi, chỉ lựa chọn một người bình thường như vậy?
- Nhiếp Vân, là... Lăng Nguyệt vương!
Không giống mọi người bất bình, thấy rõ bộ dáng người này, sắc mặt của Hỗn Độn Vương vui mừng, không khỏi lôi kéo Nhiếp Vân truyền âm
- Lăng Nguyệt vương? Đạm Đài Lăng Nguyệt? Nàng sao lại là bộ dáng này?
Hỗn Độn Vương nói Lăng Nguyệt vương… mới đầu Nhiếp Vân còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một chút, mới biết Đạm Đài Lăng Nguyệt trở thành Thiên Vị vương giả, danh hiệu chính là cái này!
Nói như vậy, người hữu duyên kia chính là Đạm Đài Lăng Nguyệt, chỉ bất quá sao nàng ngụy trang thành bộ dáng này? Một chút cũng không nhìn ra được?
Hắn luôn tự tin thực lực của mình, có tất cả thiên phú, tự tin ngụy trang ở trước mặt hắn không có chỗ ẩn trốn, nhưng hôm nay lại liên tiếp thất bại.
Đầu tiên là Hỗn Độn Vương, sau đó là Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Hỗn Độn Vương còn có thể bỏ qua, dù sao thời gian hai người chung đụng không dài, nhưng Đạm Đài Lăng Nguyệt là thê tử của hắn, trình độ quen thuộc thiên hạ không người có thể so sánh, thậm chí linh hồn, thân thể bây giờ đều là hắn lần nữa hội tụ trọng sinh, sao chỉ ngụy trang một cái, liền không nhìn ra?
Nhiếp Vân cũng có chút không quá tin tưởng.
Dù sao người con gái trước mắt này, hắn cảm ứng không ra khí tức của Đạm Đài Lăng Nguyệt chút nào.
Bất quá, loại nghi ngờ này không kéo dài quá lâu, nữ nhân kia hoàn toàn đến gần Hồng Hà Linh Huyết, ánh sáng mới vừa rồi hòa tan Hoàng cảnh đỉnh phong chiếu vào trên người nàng không có xuất hiện bất kỳ biến cố, ngược lại Linh Huyết càng ngày càng gần, trong nháy mắt dọc theo mi tâm của nàng chui vào.
- Quả nhiên là người hữu duyên...
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người biết người con gái trước mắt này là người hữu duyên.
Nếu như không phải, không thể nào để Hồng Hà Linh Huyết dung nhập vào mi tâm, mà một chút chuyện cũng không có.
Ông!
Hồng Hà Linh Huyết dung nhập vào nữ nhân, thân thể lóe lên linh quang, một vị đạo thánh khiết từ trong cơ thể tuôn ra ngoài, mặt mũi vốn rất thông thường thời gian nháy con mắt phát sinh biến hóa, thành bộ dáng hoàn toàn khác.
- Đạm Đài Lăng Nguyệt... Quả nhiên là nàng...
Thấy bộ dáng này, Nhiếp Vân siết chặc nắm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.