Vô Tận Đan Điền

Chương 296: Cửu Tâm Yêu Quả Thụ




Cường giả Chí Tôn ở đáy biển chẳng những phải chống cự áp lực của nước biển, còn phải khắc chế sức nổi, loại tình huống này căn bản không cách nào an tâm tu luyện bổ sung chân khí, muốn khôi phục, cũng chỉ có thể để cho Tường Thủy sư tách ra nước biển. Hiện tại Tường Thủy sư chỉ có Âu Dương Thành, ở trong mắt mọi người, hắn không giúp đỡ, chẳng khác nào phán quyết Nhiếp Vân tử hình.
- Tốt, tốt! Các ngươi khinh người quá đáng. Vân Đồng, chúng ta đi, cái bảo tàng này chúng ta không muốn cũng được!
Nghe được ba người cùng một chỗ nói nhảm, Bách Hoa Tu tức giận đến không nhẹ, kéo Nhiếp Vân muốn ly khai.
- Đi? Nơi đây liên lụy quá nhiều, ngươi cho rằng muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Hừ, Bách Hoa Tu, Vân Đồng là tán tu ta cũng không muốn nói nhiều, ta nhớ ngươi thật giống như còn xây một tiểu tông môn. Tên Bách Hoa Tông gì a, nếu như hiện tại đi, không biết Bách Hoa Tông kia của ngươi có thể kiên trì bao lâu...
Trong lời nói của Tề Dương mang theo uy hiếp trắng trợn. Tự hồ chỉ cần hai người ly khai, sẽ lọt vào hắn điên cuồng trả thù.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Bách Hoa Tu cắn răng.
- Hôm nay ngươi đi ta cũng sẽ không ngăn đón ngươi, bất quá lực lượng của Tề gia chúng ta ở Thần Thánh đế quốc, chắc hẳn ngươi cũng biết, nếu như ngươi không muốn Bách Hoa Tông biến thành đất bằng mà nói, hoàn toàn có thể lập tức rời đi! Đương nhiên, ta đây không phải uy hiếp, Tề Dương công tử ta, vẫn rất thủ tín trung nghĩa a! Làm như vậy chỉ cảnh cáo một ít người lâm trận làm phản mà thôi!
Lời này của Tề Dương nói không hề che lấp.
- Ngươi... Hèn hạ!
Mặt của Bách Hoa Tu lúc đỏ lúc trắng, ngực phập phồng kịch liệt.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, Tề Dương công tử trước kia khiêm cung, lại tàn nhẫn như vậy!
- Bách Hoa Tông chủ không cần lo lắng thay ta, bọn hắn đã để cho ta đi vào dò đường, ta đi vào là được!
Nhiếp Vân ngăn Bách Hoa Tu lại, hừ một tiếng.
- Lúc này mới thức thời a!
Tề Dương nở nụ cười, tiện tay ném cho Nhiếp Vân một cái bình ngọc.
- Đây là Mịch Hồng phấn ta chuyên môn đặc chế. Chỉ cần địa phương ngươi đi ngang qua vải lên một hạt, sẽ nhuộm nước biển chung quanh thành màu đỏ, kéo dài không tiêu tan, đến lúc đó chúng ta sẽ căn cứ màu đỏ đi về phía trước!
- Vân Đồng, nơi này là Địa Ngục môn, bên trong nguy cơ trùng trùng, hơn nữa chân khí của ngươi đã tiêu hao không sai biệt lắm...
Vẻ mặt của Bách Hoa Tu sốt ruột, giảm thấp thanh âm xuống.
- Thật sự không được chúng ta trực tiếp lao ra, trở lại Bách Hoa Tông cùng lắm thì chỉnh thể di chuyển là được...
- Không cần, yên tâm đi, ta không sao, cùng lắm thì đi một bước xem một bước!
Tiện tay tiếp nhận bình ngọc, Nhiếp Vân thấy mỹ nữ lạnh lùng trước mắt lộ ra quan tâm khó có thể ngăn chặn, thiếu chút nữa liền nói ra sự tình mình ngụy trang, bất quá suy nghĩ một chút, vẫn là không nói thì tốt hơn.
Mặc dù bây giờ mình biết đối phương đến tìm thi thể Yêu Thánh, nhưng nơi này thật sự quá lớn, hơn nữa cơ quan trùng trùng điệp điệp, nếu người mù sờ voi, còn không bằng cùng Tề Dương chung một chỗ, người này khẳng định có địa đồ hoặc những vật khác, bằng không sẽ không tìm tới nơi này rồi.
- Còn không mau đi!
Thấy vẻ mặt thiếu niên không thể làm gì, Mộc Thắng Tuyết đắc ý nói không nên lời, lần nữa rống to.
- Hừ!
Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm, quay người đi tới.
- Công tử, chân khí của thằng này tiêu hao lợi hại như vậy, lại bị trọng thương, đi vào chỉ sợ hẳn phải chết không thể nghi ngờ a!
Thấy thiếu niên đi vào đại môn, vẻ mặt của Mộc Thắng Tuyết đắc ý truyền âm.
- Yên tâm đi, khẳng định sống không được rồi, một tôm tép nhãi nhép mà thôi, cho dù may mắn không chết, lợi dụng xong ta cũng sẽ giết!
Tề Dương khoát tay áo, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Trước kia thủ đoạn của Nhiếp Vân cường thế, thực lực thông thiên, hắn vẫn còn kiêng kị vài phần, hiện tại chân khí tiêu hao không sai biệt lắm, bị áp bách như thế cũng không dám phản kháng, rất hiển nhiên không có át chủ bài, ở trong mắt hắn xem ra, loại người này không có gì đáng sợ, tương đương lão hổ không răng.
Lão hổ không răng phải nhanh giết chết, bằng không thì một khi răng nanh dài ra lần nữa, có hại chịu thiệt nhất định là mình.
- Công tử, sau khi huỷ bỏ tu vi của hắn, hy vọng có thể giao hắn cho ta xử lý!
Trong mắt Mộc Thắng Tuyết lóe lên hào quang âm độc.
- Ta biết rõ thủ đoạn của ngươi nhiều, đến lúc đó liền cho ngươi, hảo hảo tra tấn một chầu, ha ha, giết gà dọa khỉ, để cho tất cả mọi người biết rõ lời nói của ta không thể ngỗ nghịch, dám ngỗ nghịch là muốn chết!
Tề Dương gật gật đầu.
- Công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Mộc Thắng Tuyết nghĩ đến chỗ vui vẻ, khóe miệng giơ lên, giống như đã chứng kiến lực lượng của Nhiếp Vân bị phế, quỳ trước mặt hắn đau khổ cầu khẩn.
- Nhanh theo a!
Không để ý tới Mộc Thắng Tuyết hưng phấn, Tề Dương đi theo sau lưng Nhiếp Vân bơi vào bên trong.
- Để cho ta vào trước, chính hợp ý ta, hừ, ta sẽ thu không còn một mảnh, cho các ngươi theo ở phía sau ăn cát!
Tiến vào đại môn đen kịt, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, triển khai thiên phú Tường Thủy trong cơ thể, lập tức như du ngư chạy trốn ra ngoài.
Tề Dương để cho mình tiến đến, khẳng định con đường này là chính xác nhất, mình liền đi trước một bước, thấy cái gì thu cái đó, gặp phải nguy hiểm liền dừng lại, dưới tình huống bất luận kẻ nào cũng không biết mình là Tường Thủy sư, bán bọn họ đi, chỉ sợ bọn hắn còn phải đếm tiền cho mình!
Tuy những người này ở Quang Minh thành là thiên tài gì đó, nhưng ở trong mắt Nhiếp Vân, chỉ là một ít tôm tép nhãi nhép mà thôi, đùa bỡn bọn hắn không nói chơi chút nào.
- Tường Thủy khí cảm ứng bốn phía, nước chảy chấn động đều ở tâm ta...
Đi một hồi, thấy đã thoát ly phạm vi bọn người Tề Dương cảm ứng, Tường Thủy khí của Nhiếp Vân mạnh mẽ tứ tán ra, dọc theo nước biển lao đi.
Địa phương có nước là hậu hoa viên của Tường Thủy sư, những lời này là hoàn toàn chính xác, Tường Thủy khí nhộn nhạo khai mở, địa phương nào có cơ quan, địa phương nào có bẩy rập, nhất thanh nhị sở, giống như lúc trước trong sương mù mình dùng Truy Tung khí dò đường, địa phương đối với người khác cửu tử nhất sinh, với hắn mà nói là hậu hoa viên.
- Ha ha, ngươi không phải muốn đi theo đằng sau ta sao? Ta liền cho ngươi cái thú vị!
Sau khi tiến nhập Địa Ngục môn, Nhiếp Vân liên tục vượt qua mấy chỗ bẩy rập, đột nhiên cười hắc hắc, một ý nghĩ xông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.