Vô Tận Đan Điền

Chương 2852: Chém giết




Nếu xuất thủ, phải nhanh chóng lấy được câu trả lời. Nếu không ở chỗ này thời gian càng dài, phiền toái càng nhiều.
- Ta nói...
Xương đùi vỡ vụn toàn bộ, đau đớn mãnh liệt xâm nhập não hải, để cho Cao Nhạc sắp bất tỉnh, cho tới giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết sợ!
Trung niên trước mắt này thật chính là ma quỷ, không trả lời vấn đề của hắn, có thể tưởng tượng, đối phương nhất định sẽ bóp vỡ toàn bộ xương trên người hắn, để cho hắn sống không bằng chết!
- Những nô lệ này đều là đội chấp pháp để cho ta bán dùm, ta ngay cả một thành không lấy được, về phần phi thăng giả Phong Vương cấp, bọn họ chưa bao giờ cho chúng ta, đi nơi nào, ta cũng không biết... Ta chỉ là một tiểu nhân vật... Cầu xin đại nhân tha mạng!
Không dám do dự, vội vàng nói ra sự tình mình biết, như sợ nói chậm, đối phương sẽ động thủ lần nữa.
- Người của Đội chấp pháp ở đâu? Nói cho ta vị trí cấu tạo nơi này, có một câu nói láo, ta sẽ để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Người của Đội chấp pháp ở phía dưới, cuối phòng giam có một cửa ngầm có thể đi xuống, bên trong có một trận pháp, ta cũng không biết là cái gì, chỉ được người mang vào một lần, không nhớ rõ...
Cao Nhạc vội vàng nói.
- Không biết? Ta xem ngươi là không muốn nói a!
Nghe được có trận pháp, Nhiếp Vân nhíu mày, ngón tay động một cái, một thanh trường kiếm xuất hiện, lạnh như băng rơi vào bên cạnh Cao Nhạc, tùy thời có thể chém xuống.
- Đại nhân tha mạng, ta là thật không biết... Nếu như biết, khẳng định sẽ nói...
Sắc mặt của Cao Nhạc trắng bệch.
- Nói tình cảnh cụ thể khi ngươi đi vào đó, những con đường kia đi như thế nào...
Nhìn bộ dáng của đối phương không giống nói láo, Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Vâng... Dựa theo tình huống bình thường, phía dưới là không cho phép ta vào, bởi vì lần đó ta lập công lớn...
Cao Nhạc thật cảm thấy sợ, người trung niên trước mắt này thật giống như ma quỷ, nói có lẽ sẽ chết, nhưng không nói, khẳng định càng thêm thê thảm!
Rất nhanh, hắn liền cặn kẽ nói một lần.
Nghe xong lời của hắn, Nhiếp Vân cũng không tiếp tục hỏi thăm, mà cúi đầu trầm tư.
Dựa theo dáng vẻ đối phương nói, trận pháp của đội chấp pháp không những không kém, còn rất mạnh, ít nhất là cường giả Hoàng cảnh mới có thể bố trí, không kém Ngũ Hành Di Quang trận chút nào!
Cũng khó trách, đội chấp pháp đắc tội không ít phi thăng giả, vì phòng ngừa trả thù, tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không khẳng định đã sớm bị người diệt sát.
- Ngươi có thể chết!
Cẩn thận hỏi mấy lần, phát hiện Cao Nhạc biết cũng chỉ có thế, Nhiếp Vân không có ý định lưu lại người này, cổ tay động một cái, kiếm mang lóe lên, thời gian nháy mắt, đầu người liền rơi trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp.
Người như vậy không biết hãm hại bao nhiêu phi thăng giả, chết không có gì đáng tiếc, giết một ngàn lần cũng không chê nhiều, giữ lại sớm muộn gì cũng sẽ gieo họa.
- Không nghĩ tới tiền trên người hai tên này còn không ít...
Chém giết Cao Nhạc, bàn tay trảo một cái, bảo vật tiền tài trên người đối phương đều thuộc về hắn.
Bảo vật, hai người kia cũng không có gì đặc biệt, nhìn một cái liền tiện tay ném vào thế giới nạp vật, về phần tiền tài, hai người lại có không ít, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Nhất là Cao Nhạc, lại có hơn năm mươi vạn Hỏa Thần Tệ!
Bây giờ trên người hắn một phân tiền cũng không có, nhiều Hỏa Thần Tệ như vậy, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn.
Đoán chừng người này vừa mới bán ra mấy nô lệ, còn chưa kịp nộp tiền lên, kết quả tiện nghi mình.
- Những phi thăng giả này làm sao bây giờ?
Thu Hỏa Thần Tệ vào thế giới nạp vật, Nhiếp Vân nhìn về phía các phi thăng giả ở trong phòng giam, lông mày nhíu lại.
Thực lực của những người này đều không cao, lại có thân phận phi thăng giả, cho dù thả ra ngoài, nhất định sẽ bị bắt lần nữa, không nghĩ ra biện pháp tốt, còn không bằng trước bỏ vào thế giới nạp vật lại quyết định.
Tinh thần càn quét phòng giam, nhẹ nhàng động một cái, thu tất cả mọi người vào thế giới nạp vật.
Những người này bị đóng chặt ngũ giác, không thể phản kháng, không khác gì thi thể, cho dù không cần bọn họ đồng ý, cũng có thể ung dung thu vào trong đó.
Lấy đi tất cả mọi người, nhìn quanh một vòng, phát hiện không có nửa bóng người, lúc này thân thể của Nhiếp Vân mới thoáng một cái, đi tới cuối phòng giam.
Căn cứ lời của Cao Nhạc, lối đi tiến vào hang ổ của đội chấp pháp ở nơi này.
Cuối phòng giam quả nhiên có một cửa ngầm, không cẩn thận tìm, rất khó phát hiện, do dự một chút, Nhiếp Vân ngụy trang thành bộ dáng của Cao Nhạc, đưa tay kéo cửa ngầm ra.
Phía sau cửa là lối đi nhỏ dài, lộ ra có chút u ám.
Nhấc chân đi vào, vừa đi, vừa thả linh hồn lực ra ngoài, quan sát tình huống chung quanh.
Nơi này nhất định là có một ít trận pháp lợi hại, vì phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải cẩn thận.
- Người nào?
Đi mấy bước, liền có một bóng người đi tới.
Là một thanh niên, thấy hắn cau mày:
- Cao Nhạc, chỗ này không phải ngươi nên tiến vào, đi ra ngoài!
Cao Nhạc làm nhân viên “tiêu tang” của đội chấp pháp, cơ hồ tất cả mọi người nhận biết.
- Ta có việc bẩm báo!
Nhiếp Vân vội vàng nói.
- Chuyện gì?
- Bên ngoài có phi thăng giả tới mua nô lệ...
Làm bộ như dáng vẻ, sợ hãi Nhiếp Vân vội vàng nói.
- Phi thăng giả?
Thanh niên sửng sốt một chút, ngay sau đó ánh mắt sáng lên:
- Đây không phải là muốn chết sao? Thực lực gì?
- Ta không biết, bất quá đoán không sai, chắc là Vương cảnh trung kỳ!
Nhiếp Vân nói.
Thiên phú Ngụy Trang có thể ngụy trang tất cả đặc tính của một người, mặc dù không nói mấy câu với Cao Nhạc, nhưng mượn loại năng lực đặc thù này, vô luận giọng điệu, cử chỉ hay ánh mắt đều để cho đối phương không thể kén chọn.
Người thanh niên này căn bản không nghĩ tới người trước mắt này, căn bản không phải Cao Nhạc, mà là do người khác biến thành.
- Vương cảnh trung kỳ? Hắc hắc, dẫn đường!
Nghe được phi thăng giả chỉ có thực lực như vậy, thanh niên toét miệng cười, trên người hiển lộ ra tu vi, Vương cảnh thượng phẩm, cũng chính là Phong Vương hậu kỳ!
- Được...
Thấy hắn mắc câu, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra ngoài, thanh niên ở sau lưng theo sát.
Hai người rời khỏi lối đi, ra khỏi cửa ngầm.
- Người đâu? Sao đều không thấy?
Tiến vào phòng giam, thanh niên thấy tất cả rỗng tuếch, không khỏi sửng sốt một chút.
- A... Cẩn thận…
Không có trả lời câu hỏi của hắn, Nhiếp Vân biến sắc, chỉ phía sau hắn một cái.
Thanh niên không biết là kế, vội vàng quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy sau lưng có công kích đánh tới, chỉ cảm thấy lưng đau nhói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.