Vô Tận Đan Điền

Chương 2843: Chủ đan điền biến cố




Chỉ có thể trước để linh hồn lui về thân thể lại nói!
Giống như phỏng đoán, Nhiếp Vân vừa ném Kịch Độc khí cùng Hỏa Thần khí ra bồi bổ đối phương, vừa lui về phía sau. Liên tục mười mấy lần, rốt cuộc đi tới bên cạnh sinh môn.
Ầm!
Bên ngoài sinh môn là lực lượng Thôn Phệ to lớn lăn lộn. Hỏa Độc khoảng cách xa, cũng có thể ép đối phương dựa vào va chạm kinh mạch bảo toàn mình, lúc này đi tới bên cạnh, lực lượng Thôn Phệ lập tức sinh ra lực lượng khổng lồ.
- Về!
Mượn lực lượng Thôn Phệ, linh hồn của Nhiếp Vân động một cái, lập tức trở về thân thể, rốt cuộc tránh thoát Hỏa Độc kinh khủng.
- Thu...
Linh hồn trở về vị trí cũ, khẽ hô một tiếng, cử động đầu tiên của Nhiếp Vân chính là thu hồi lực lượng Thôn Phệ.
Thấy Hỏa Độc đáng sợ, hắn cũng biết, cho dù có lực lượng Thôn Phệ, cũng không cách nào thanh trừ Hỏa Độc lợi hại như vậy, chờ lâm vào bị động, còn không bằng đến đây thì thôi!
Mặc dù làm như vậy, sẽ để cho lần trị liệu này lấy thất bại chấm dứt, cũng không có biện pháp gì tốt!
Lực lượng Thôn Phệ là hắn thả ra, muốn thu hồi vô cùng đơn giản, tinh thần động một cái, lực lượng liền bắt đầu tiêu tán.
Tí tách két!
Nhưng vào lúc này, chuyện để cho Nhiếp Vân không nghĩ tới xảy ra, Hỏa Độc mới vừa rồi truy đuổi hắn chợt từ trong cơ thể Bích Nhi bay ra, mượn lực lượng Thôn Phệ còn lưu lại, trong nháy mắt xông vào trong cơ thể hắn.
- Xong rồi...
Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại, thân thể nhoáng một cái, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Trước Hỏa Độc này tình nguyện ở trong cơ thể Bích Nhi đụng loạn bốn phía, phá hư kinh mạch, cũng không muốn bị lực lượng Thôn Phệ kéo ra, lúc này tốt rồi, trực tiếp vọt ra, hơn nữa tiến vào trong cơ thể mình, cái này phải như thế nào cho phải!
Không để ý tới Bích Nhi nữa, thu hồi lực lượng Thôn Phệ, vội vàng nhìn trong cơ thể.
Tí tách tí tách tí tách!
Chỉ thấy Hỏa Độc vừa tiến vào thân thể, giống như tìm được con đường, thẳng tắp bay về phía Diễm Hỏa đan điền.
Diễm Hỏa đan điền sinh ra Hỏa Thần khí đối với nó có hấp dẫn trí mạng, giống như tên khất cái mấy ngày không có ăn cơm, gặp thức ăn ngon, căn bản không ngăn được.
- Làm sao bây giờ...
Nhiếp Vân có chút luống cuống.
Hỏa Độc đáng sợ, mới vừa rồi hắn đã đích thân trải qua, một khi chui vào Diễm Hỏa đan điền, đan điền này có thể sẽ bị phá hư lập tức, mà hắn, tất nhiên sẽ bị tổn thương cực lớn!
Nếu chỉ phá hư Diễm Hỏa đan điền sau đó kết thúc ngược lại cũng thôi, sợ là sợ Hỏa Độc này không chịu từ bỏ ý đồ, sẽ còn tiếp tục phá hư những đan điền khác!
Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là đan điền thiên phú, một khi bị phá hư hầu như không còn, thật không khác gì chết cả.
- Né tránh, ngăn cản...
Tinh thần động một cái, khống chế Diễm Hỏa đan điền né tránh Hỏa Độc xông vào, đồng thời điều động lực lượng trong cơ thể tạo thành tấm thuẫn ngăn cản.
Bây giờ không phải là vấn đề có thể chống đở nổi hay không, mà là ngăn cản nhiều một khắc, sẽ hơn ra một chút thời gian, có khi có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Thiên Đạo khí, Linh Hồn khí, Võ Đạo khí, Kiếm Đạo khí...
Tất cả thiên phú hình thành lực lượng tựa như viên hoàn, rối rít vọt tới Hỏa Độc, liều mạng ngăn cản, đáng tiếc, giống như bột giấy gặp lợi kiếm, hai người căn bản không ở một cấp bậc, mặc dù thiên phú đông đảo, vẫn không ngăn được thời gian quá dài.
- Đáng ghét...
Trong lòng điên cuồng hét lên, da đầu của Nhiếp Vân nổ tung, mồ hôi toát ra.
Mới vừa rồi sử dụng tất cả thiên phú ngăn cản Hỏa Độc, không những không có ngăn trở, người sau cắn nuốt nhiều lực lượng như vậy tựa hồ trở nên cường đại thêm, mơ hồ mang theo vị đạo mất khống chế.
Nếu như nói trước đó Hỏa Độc chẳng qua là một con rắn độc, bây giờ đã biến thành một con giao long, tùy thời sẽ Nhất Phi Trùng Thiên, cho hắn một kích trí mạng!
Không nghĩ tới tân tân khổ khổ giúp người khác trừ độc, lại trở thành mình trúng chiêu.
- Xong rồi...
Không đở được Hỏa Độc, cũng tạm thời không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, Nhiếp Vân đang do dự, Hỏa Độc hô… một cái, chui vào Diễm Hỏa đan điền.
Ầm!
Thời điểm hắn cho rằng Diễm Hỏa đan điền sẽ bị thôn phệ thiêu hủy, chủ đan điền một mực lẳng lặng bất động, đột nhiên phát ra một tiếng nổ ầm, chợt xoay tròn.
Hô!
Chủ đan điền giống như mặt trời chói mắt, bắn ra ánh sáng vạn đạo, lập tức bao phủ Hỏa Độc ở bên trong.
Hỏa Độc vốn khí thế hung hăng, bị ánh sáng chiếu rọi, giống như cá bị nhốt vào lồng, vô luận giãy giụa như thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
- Cái này...
Nhiếp Vân trợn mắt hốc mồm.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện đến bây giờ, Chủ đan điền trừ diễn sinh đan điền ra, thì chưa bao giờ có bất kỳ động tác gì, một mực lẳng lặng ở trung tâm Khí Hải, không bị khống chế, đột nhiên phát sáng bảo phủ Hỏa Độc mà ngay cả hắn cũng không khống chế được, cho dù là hắn, cũng cảm thấy có chút không dám tin tưởng, không biết chuyện gì xảy ra.
Kẻo kẹt! Kẻo kẹt!
Hỏa Độc bị ánh sáng bao phủ, ở dưới ánh sáng chiếu rọi, không ngừng thu nhỏ lại, không bao lâu liền biến thành một đoàn chất lỏng màu vàng.
Quang mang của Chủ đan điền cũng theo đó biến mất, lẳng lặng đợi ở tại chỗ, giống như chưa bao giờ di động qua.
- Đoàn chất lỏng này...
Nhìn một hồi, phát hiện chất lỏng màu vàng không có nóng nảy cùng kinh khủng như Hỏa Độc, đã mất đi linh trí, lúc này Nhiếp Vân mới phục hồi tinh thần lại, điều động một tia tinh thần dò xét qua.
- Lực lượng thật tinh thuần...
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của Nhiếp Vân không nhịn được sáng lên, mặt lộ ra cuồng nhiệt nồng nặc.
Đoàn chất lỏng màu vàng trước mắt này, có lực lượng cực kỳ tinh thuần, so với Địa Mạch Linh Duẩn cũng không kém chút nào! Chỉ bất quá cái sau chỉ có thể tăng lên lực lượng thân thể, mà cổ lực lượng này, đối với nguyên khí cũng có trợ giúp rất lớn.
- Luyện hóa!
Tâm vui mừng, Nhiếp Vân không chút do dự, khống chế lực lượng thôn phệ chất lỏng màu vàng.
Đoàn chất lỏng này ẩn chứa linh khí cực kỳ cường đại, không thể nào một lần liền luyện hóa, chỉ có thể lấy từng chút xíu, dù vậy, cũng mau hơn thôn phệ linh khí ở bên ngoài nhiều, chỉ rút ra một hồi, hắn cảm thấy Khí Hải sôi trào, lực lượng mới vừa rồi tiêu hao chẳng những hoàn toàn bổ sung, còn có tinh tiến.
- Dựa theo tốc độ này, muốn luyện hóa hết, cần đại khái mấy ngày, có thể để cho thực lực của ta đạt tới Phong Vương đỉnh phong!
Tính một chút, Nhiếp Vân mừng rỡ như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.