Vô Tận Đan Điền

Chương 282: Phân phối lợi ích (1)




Mặc kệ hắn có tâm địa thế nào, loại người còn chưa nhìn thấy bảo tàng đã muốn người khác đánh nhau có thể thấy rắp tâm bất lương.
- Âu Dương huynh nói không sai, hai người các ngươi đều bảo nhau là đồ vô dụng, chúng ta đã đi cùng nau, về sau khó bảo toàn chiếu ứng lẫn nhau, nhất định phải biết rõ thủ đoạn của riêng mình, hai người các ngươi so thử một chút, vừa vặn để chúng ta xem thực lực của các ngươi.
Tề Dương công tử địa vị cao nhất lên tiếng.
Lời hắn nói hất hàm sai khiến, khí chất cao ngạo bộc phát tận trời, bộ dạng cao cao tại thượng không quan tâm tới, hắn vừa nói ra lời này đã biết rõ hắn nhất định là người sống địa vị cao.
Không nghĩ tới tên này lại bảo chúng ta chiến đấu, Nhiếp Vân cau mày một chút.
- Hắc hắc, nếu Tề Dương công tử lên tiếng, hôm nay ta không dạy ngươi một trận ta không phải họ Mộc.
Mộc Thắng Tuyết nhe răng cười nói, vô số kiếm quang bay ra khỏi lòng bàn tay, một đạo hào quang như nước không ngừng hội tụ tới nơi này, dường như muốn cắt nước biển ra làm đôi.
Phá Không Diệt Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật!
Không ngờ là kiếm thuật của Kiếm Thần Tông một tám đại tông môn trên đại lục Phù Thiên!
Kiếm Thần Tông cũng giống như Hóa Vân Tông mà Nhiếp Vân đã nói lúc trước, đều thuộc về tông môn cấp bậc cao nhất, kiếm thuật siêu quần, tuy kẻ này học được da lông của Phá Không Diệt Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật nhưng uy lực không thể xem thường, thi triển ra kiếm khí tung hoành, kiếm khí lúc này hội tụ lại tạo thành tấm lưới, cũng triệt để bao phủ mọi người vào trong.
- Kiếm thuật là hảo kiếm thuật, đáng tiếc ngươi thi triển không đúng, uy lực ít nhất giảm bớt tám phần!
Kiếp trước bản thân mình không có tu luyện qua bộ kiếm thuật này nhưng dù sao hắn cũng đứng ở đỉnh phong thế giới cho nên vừa nhìn đã biết rõ kiếm quang của Mộc Thắng Tuyết tuy làm cho người ta sợ hãi, sở học chỉ có kiến thức nửa vời, muốn phá giải không khó, lập tức cười nhạt một tiếng, hắn cugnx không cầm huyền ngọc chi kiếm, bàn tay mở ra sau đó đánh một chưởng về phía trước.
Tuy Phá Không Diệt Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật không hoàn chỉnh, muốn bài trừ cũng không phải lời nói có thể hoàn thành dễ dàng, một khi chưởng lực hãm vào trong đó, cho dù lực lượng hay chiêu số đều bị triệt để thôn phệ vào trong tịch diệt hư không, trở thành bỗ dưỡng của đối phương.
Cho nên Nhiếp Vân đối phó cũng không phải đánh vào trung tâm của tấm lưới, mà là biên giới, công kích tại vi trí đối phương khó phòng bị nhất, vừa xuất chiêu chưởng ấn mang theo chân khí nồng đậm nặng nề áp xuống, từ đó vô số nước biển bắn lên tung tóe.
- Khó trách kiêu ngạo như vậy, thì ra cũng có chút tài năng, trước mặt ta còn chưa đủ nhìn.
Mộc Thắng Tuyết cười lạnh, kiếm quang xoay chuyển, kiếm khí hóa thành tấm lới lại xuất hiện một tầng, dường như muốn vây khốn Nhiếp Vân vào bên trong.
- Không nghĩ tới không gặp một năm nhưng Quang Võng Thần Kiếm của Mộc Thắng Tuyết lại thuần thục như thế.
Nhìn hai người chiến đấu với nhau, nữ tử Mộ Thanh khoanh tay trước ngực, vong eo nhỏ nhắn lắc lư, lời nói mang theo vũ mị bình phẩm.
- Đệ tử hạch tâm của Kiền Khánh Tông, còn được tông chủ bọn họ chỉ điểm tiến bộ nhanh là đương nhiên, không giống chúng ta chỉ là đệ tử ngoại môn, như ngươi ngay cả thành cổ chi thành còn không có vượt qua.
Trên gương mặt đáng yêu của Mộ Hà mang theo thái độ lười biếng, vừa cười vừa nói nhìn tỷ tỷ của mình.
- Tuy Kiền Khánh Tông cường đại nhưng cũng có tốt xấu lẫn lộn, Mộc Thắng Tuyết có kiến giải đặc biệt với kiếm đạo, lại đạt được kỳ ngộ, bộ này Quang Võng Thần Kiếm này đúng là kiếm thuật lợi hại, cho dù ta muốn phá vỡ cũng không dễ dàng như thế.
Nghe được hai tỷ muội đối thoại, Tề Dương chắp hai tay sau lưng lên tiếng, tuy ngoài miệng nói toạc ra phá không dễ dàng nhưng trong mắt tràn đầy tự tin, dường như hắn nói một đằng nghĩ một nẻo.
Quả nhiên Mộ Thanh cũng nhìn ra hắn nói một đằng nghỉ một nẻo, nàng cười khẽ và nói:
- Tề Dương công tử chính là cao thủ thiên bảng, thực lực mạnh không ai trong thế hệ trẻ thành Quang Minh có thể vượt qua, nếu như ngươi cũng khó phá vỡ Quang Võng Thần Kiếm của hắn, hai tỷ muội chúng ta phải khóc thét lên rồi.
Lời lẽ của Mộ Thanh mềm mại đến cực điểm, mang theo âm thanh tê dại, lọt vào trong tay làm tâm thần Tề Dương rung động.
Tuy hắn biết nữ nhân này nhìn như lung linh mềm mại nhưng trên thực tế lại khủng bố tới cực điểm, hắn cười khan không quan tâm tới.
Mộ Thanh thấy hắn không có trả lời, nàng cũng không nói thêm cái gì, ánh mắ tiếp tục nhìn hai người đang chiến đấu.
Lúc này Nhiếp Vân giống như bị Quang Võng Thần Kiếm của Mộc Thắng Tuyết bao phủ bên trong, muốn giãy dụa lại không thể thoát ra được.
- Ha ha, chỉ cần bị quang võng của ta bao phủ, cho dù là thần tiên cũng khó đào thoát, Bách Hoa sư muội, ngươi tìm tay chân không được tốt lắm.
- Nếu như vậy ta sẽ xử lý giúp ngươi.
Thấy thiếu niên bị quang võng của mình vây khốn, Mộc Thắng Tuyết cất tiếng cười to, gương mặt kích động, ngữ khí cuồng vọng tới cực điểm.
- Thần tiên cũng khó có thể đào thoát? Đồ chơi mà thôi!
Thời điểm Mộc Thắng Tuyết tự cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, thời điểm hắn hưng phấn không nhỏ, chợt giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm vang lên, ngay sau đó hắn nhìn thấy nắm đấm cực lớn đánh thẳng vào mặt, nắm đấm này quét ngang mang theo lực lượng đại địa nặng nề làm ngươi ta khó có thể ngăn cản.
- Lực lượng một quyền này nhìn không tệ, muốn phá vỡ quang võng của ta...
Nhìn thấy nắm đấm, Mộc Thắng Tuyết cũng không bối rối, hắn quát lạnh và cười to.
Quang Võng Thần Kiếm của hắn không chỉ có thể vây khốn đối thủ vào bên trong, còn có thể hóa giải công kích, lúc trước chính mình độc chiến ba tên cường giả Chí Tôn, chỉ bằng vào bộ kiếm thuật này đánh cả buổi, đối phương cũng không thể nhích tới trước mặt mình.
- Phá vỡ? Căn bản không cần phá vỡ, ám kình, phát!
Hắn còn chưa nói xong, thiếu niên đối diện cười nhạt một tiếng, trên nắm đấm cực lớn mang theo lực lượng đặc thù, lúc này phá vỡ lưới ánh sáng trói buộc đánh tới phía trước.
- Cái gì?
Mộc Thắng Tuyết không nghĩ tới Quang Võng Thần Kiếm của mình không thể ngăn cản nắm đấm của đối phương, đồng tử co rụt lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị ám kình đánh trúng.
Hiện tại Nhiếp Vân đã lĩnh ngộ ám kình càng thấu triệt, cho dù không sử dụng huyền ngọc chi kiếm, nắm đấm của hắn cũng có thể thôi phát ám kình dễ dàng.
Âm thanh như thủy tinh tan vỡ không ngừng vang lên bên tai, Mộc Thắng Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, hắn như chó chết bay thẳng vào trong biển, qua một lúc lâu vẫn chưa trồi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.