Vô Tận Đan Điền

Chương 247: Máu nhuộm Lạc Thủy hà (Trung) (1)




Những binh sĩ này tiến vào thành trấn đốt giết đánh cướp việc ác bất tận không khác gì Yêu tộc, Nhiếp Vân tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, hắn đánh một chưởng về phía trước, từng tiếng nổ vang lên, đám binh sĩ chung quanh bị hắn đánh thành bánh thịt ngay lập tức.
- Đi!
Một chiêu đánh chết đám người này, bàn chân Nhiếp Vân đạp một cái vào mặt đất.
Tiếng nổ oanh vang lên, hắn hóa thành một đạo hào quang bay thẳng về hướng Lạc Thủy hà.
Mặc kệ đám người thành Lạc Nam có quan hệ với kẻ đã giết hai người Dương Ngạn hay không, dám đánh chủ ý lên thành Lạc Thủy đã phạm vào tử tội không thể tha thứ.
...
Lạc Thủy hà phân Thần Phong đế quốc thành hai phía nam bắc, hai bên bờ sông là mưa bụi, dương liễu dập dờn và vô cùng phồn hoa.
Trên mặt có đủ loại thuyền lui tới, thương thuyền, du lịch, đi ngang qua, thỉnh thoảng trên mặt sông có tiếng cười đùa, tiếng đàn cổ, lúc này cả thành Lạc Thủy mang theo ý thơ rất đẹp.
Chính giữa dòng sông có một cái thuyền hoa lớn, trên thân thuyền có trang trí các hoa văn rất đẹp, đầu thuyền, đuôi thuyền có mấy chục binh sĩ Xuất Thế Cảnh vây quanh, cho thấy địa vị của chủ thuyền không thấp.
Dựa theo đạo lý thuyền hoa cấp bậc này, bên trong đều là oanh ca yến hót, thỉnh thoảng sẽ có tiếng đàn hoặc tiếng cười đùa vang lên, chẳng biết tại sao hiện tại yên lặng như tờ, nó chẳng khác gì chiếc thuyền ma.
- Chắc hẳn mọi người ở đây cũng nhận được tin tức, Nhiếp Vân đại chiến đế đô và được phong làm Vân Vương, tám thành trấn của chúng ta đều bị phân vào trong lãnh địa của Vân Vương.
Trung niên ngồi giữa trong khoang thuyền lên tiếng, hắn nhìn mọi người chung quanh một lần, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
- Thành Lạc Thủy là căn cơ của Vân Vương, chúng ta thừa dịp hắn không có mặt đánh cướp căn cơ của hắn, một khi hắn biết rõ tin tức này, chắc chắn sẽ không buông tha chúng ta, hiện tại mọi người là con châu chấu bị buộc chung một sợi dây, có đề nghị gì hay cứ nói nhanh lên một chút.
- Không sai, bây giờ chúng ta là châu chấu bị buộc chung một sợi dây, liên hợp.
- Ngay cả hoàng thất đế quốc không thể không cúi đầu, chúng ta liên hợp có thể làm được cái gì?
Đám người chung quanh nhớ tới tin tức mới nhận được, sắc mặt của bọn chúng biến thành khó coi tới cực điểm.
Hoàng thất đế quốc cũng không dám chọc, đám người này dựa vào cái gì?
- Không dựa vào cái gì, tin tưởng mọi người đều biết, Dương Ngạn và Phùng Tiêu chết, Vân Vương nhất định đẩy tất cả tội lỗi lên đầu của chúng ta, dựa theo tính cách tàn nhẫn của hắn, chỉ sợ trong chúng ta không ai có thể trốn thoát.
- Chuyện Triệu gia không cần ta nhiều lời chứ?
Lúc này trung niên nhân ở giữa hừ lạnh một tiếng.
- Triệu gia?
Mọi người biến sắc.
Trong bốn đại gia tộc, Triệu gia sừng sững trogn Thần Phong đế quốc mấy trăm năm, cũng bởi vì đoạt nữ nhân của Nhiếp cho nên bị huyết tẩy, cũng không còn lại một người nào, chuyện này đều bị tất cả người trong Thần Phong đế quốc biết rõ, nếu như hắn thật đổ tội Dương Ngạn và Phùng Tiêu chết đi lên đầu bọn họ, chỉ sợ sẽ có máu chảy thành sông.
- Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Xem vẻ mặt Trương Lạc thành chủ chắc chắn có biện pháp tốt nha.
Trong đám người có một lão giả mặc áo giáp đỏ lên tiếng.
- Vẫn là Chu Hiển huynh hiểu ta, ta thật sự nghĩ ra một biện pháp nhưng cần các ngươi phối hợp.
Thành chủ thành Lạc Nam Trương Lạc vuốt ve lan can ghế, ánh mắt mang theo hào quang tự tin.
- Chỉ cần Trương Lạc thành chủ có thể giúp chúng ta thoát khỏi nguy cơ lần này, chúng ta sẽ hết sức phối hợp làm theo.
Nghe Trương Lạc có biện pháp miễn trừ khó khăn, ánh mắt mọi người tỏa sáng.
- Cường giả Chí Tôn tuy vô địch nhưng cũng không phải không có sơ hở, ta từng tìm được một bộ trận pháp hợp kích trong di tích tại thành Lạc Nam, chỉ cần tám cường gải Khí Tông đỉnh phong liên thủ thì hoàn toàn có thể chém giết cường giả Chí Tôn.
Trương Lạc nói ra.
- Trận pháp hợp kích sao? Trận pháp chú ý phối hợp thuần thục, chuyện chúng ta gặp phải không khác gì lửa sém lông mày, cho dù tìm được tám cường giả Khí Tông đỉnh phong cũng không kịp rồi.
Chu Hiển cau mày.
Trận pháp chú ý phối hợp, một khi phối hợp không tốt thì nó không có tác dụng gì, trận pháp lợi hại bình thường không có ba năm năm thậm chí hơn mười năm phối hợp căn bản không có khả năng thi triển ra uy lực gì đáng nói, hiện tại cho dù đạt được trận pháp hợp kích, Vân Vương cũng không cho bọn họ nhiều thời gian diễn luyện như vậy.
Chu Hiển nói lời này làm mọi người cộng minh, tất cả mọi người kỳ quái nhìn về phía Trương Lạc.
- Đương nhiên ta biết rõ điểm này, phối hợp không thuần thục không cách nào đánh chết cường giả Chí Tôn thời kỳ đỉnh phong, nếu như muốn đối phó cường giả Chí Tôn trúng độc thì sao?
Trương Lạc cười.
- Hạ độc cường giả Chí Tôn?
- Khí hải của cấp bậc Chí Tôn đã tu luyện tới cực hạn, thân thể đã bách độc bất xâm, có độc gì có thể tổn thương bọn họ chứ?
Đạt tới cấp bậc Chí Tôn, cho dù tinh thần hay thân thể đều có tăng vọt về chất, chỉ thiếu chút nữa có thể thoát ly gông cùm xiềng xích phàm thai, loại thực lực này cho dù ăn mấy cân độc dược Hạc Đỉnh Hồng cũng chẳng si nhê gì, thậm chí một chút thương thế cũng không có, hơn nữa cường giả Chí Tôn có tinh thần lực cường đại, muốn bọn họ không phát hiện mà ăn độc dược... Có chút không quá sự thật a!
- Ha ha, các ngươi yên tâm đi, ta tìm được loại chất độc này trong di tích đấy, cho dù là cường giả Chí Tôn đỉnh phong trúng phải cũng sẽ mất đi lực lượng, từ đó biến thành thịt cá trong mắt chúng ta.
Trương Lạc tràn đầy tự tin.
- Ah? Thậm chí có loại độc dược này hay sao?
Mọi người lần đầu tiên nghe nói có độc dược có thể hạ độc cường giả Chí Tôn, tất cả mọi người mở to mắt nhìn Trương Lạc.
- Kế sách của ta chính là, một khi Vân Vương trở lại, chúng ta giả ý khuất phục, sau đó nghĩ biện pháp lại hạ độc dược vào đồ ăn hoặc nước uống của hắn, chỉ cần thành công, chẳng những chúng ta có thể miễn trừ tai hoạ, càng có thể trở thành đại công thần của đế quốc, phong vương phong hầu không nói chơi!
Thấy mọi người động tâm, Trương Lạc rèn sắt khi còn nóng.
- Hiện tại đế quốc không có cách nào với Nhiếp Vân, nếu như chúng ta có thể đánh chết hắn ở nơi này, công lớn như thế có thể giúp chúng ta phong hầu bái tướng không thành vấn đề.
- Phong vương phong hầu? Các ngươi không còn cơ hội sống trên đời đâu!
Đột nhiên tấm vải mành che cửa sổ trong khoang thuyền mở ra, một cơn gió lốc mang theo lực lượng đáng sợ tiến vào trong khoang thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.