Vô Tận Đan Điền

Chương 2238: Thất bại (1)




Kiền Huyết Long Ấn giống chưởng giáo ấn trên đại lục Phù Thiên, khống chế lực lượng của cả phiến thế giới này, hiện tại đang ở trong phạm vi Kiền Huyết đại lục, chỉ cần hơi động ý niệm xé rách không gian, Nhiếp Vân như lâm vào bên trong, không cách nào đào thoát.
- Khốn nạn, quá đáng giận!
Nhiếp Vân cảm thấy phiền muộn, hắn cũng không có phòng hộ thánh y, nếu thật bị nhốt chắc chắn sẽ bị đánh chết, lúc này cắn răng một cái, trường kiếm chúa tể thần binh chém rách không khí và nhảy ra bên ngoài.
May mắn hắn có nguyên khí đan điền, có thể liên tục không ngừng hấp thu lực lượng, bằng không chỉ riêng chiến đấu tiêu ao thế này đã không chịu nổi và bị mệt chết.
Ầm ầm!
Hắn vừa nhảy ra khỏi gông cùm xiềng xích đã nhìn thấy nắm đấm oanh kích tới, Kiền Huyết hoàng đế đúng lúc ra tay đánh lén.
Thời cơ đánh lén nắm chắc tinh chuẩn, đúng vào lúc Nhiếp Vân vừa mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích và nhảy ra bên ngoài, lúc này hắn lui về phía sau tránh thoát một kích, tất nhiên nếu như phong tỏa thì khó có thể đào thoát, tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị đánh trúng, trong tình thế cấp bách, trường kiếm Nhiếp Vân đặt ngay trước ngực phòng thủ.
Bành!
Nắm đấm va chạm với trường kiếm, chỉ cảm thấy nội tạng của hắn quay cuồng, máu tươi phun ra như suối, sắc mặt Nhiếp Vân trắng bệch và từ trên cao té xuống đất.
Tuy trường kiếm ngăn cản nắm đấm của đối phương nhưng lực phản chấn quá mạnh mẽ, đã tới mức hắn không thể chịu nổi
Giống như tấm chắn của hài tử, mặc dù lực phòng ngự của tấm chắn vô cùng cường đại nhưng bị một cước của người lớn đạp qua, xung lực phản chấn vô cùng khủng bố.
Trường kiếm chúa tể thần binh của Nhiếp Vân vô cùng chắc chắn, lực lượng cũng cường đại thế nhưng mà đối phương dù sao cũng là cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, lại phối hợp chúa tể thần binh, lực lượng khủng bố không phải hắn có thể chống cự, nếu không phải hắn có nhiều thủ đoạn, làm người cơ cảnh, chỉ sợ hắn sớm bị đánh chết.
Dù vậy huyết khí toàn thân sôi trào, thân thể mềm yếu giống như sắp bị đánh vỡ.
- Trốn!
Thẳng đến lúc này, Nhiếp Vân biết rõ chính diện cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn đã không có hi vọng, hắn xoay người rời đi.
Như nếu như đối phương chỉ có chúa tể thần binh phòng ngự linh hồn hắn thật không sợ, nhưng thần binh của đối phương thật sự quá nghịch thiên, hoàn toàn có sử dụng như phòng ngự vật chất, linh hồn, tiến công gộp làm một, mặc dù hắn có kỳ ngộ nhiều cũng không có khả năng ngăn cản.
- Muốn đi? Nằm mơ!
Kiền Huyết hoàng đế cười lạnh một tiếng, năm ngón tay mở ra, chúa tể thần binh vươn lên và đánh thẳng về phía trước!
Tê tê!
Bầu trời giống như có một tia sét đánh xuống, từ đó nó mở ra từ xa và giáng thẳng vào đỉnh đầu của Nhiếp Vân, áp bách từ trên đầu xuống.
Nhìn thấy đối phương tàn nhẫn như thế, ra tay chính là sát chiêu đáng sợ, Cương Vực Đồ nghênh đón lần nữa.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt Nhiếp Vân như đạn pháo bắn đi, lực phản chấn cường đại làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Hừ, muốn giết ta đúng không? Ta sẽ giết sạch tất cả hoàng tử hoàng tôn của ngươi...
Mộc sinh chi khí vận chuyển, thương thế hoàn hảo, hắn thét dài một tiếng, ánh mắt Nhiếp Vân mang theo điên cuồng.
Nếu đối phương tàn nhẫn như thế, đã không chết không ngớt, cũng không cần phải dùng biện pháp dự phòng, ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta hiện tại lao tới Kiền Huyết hoàng thành giết sạch toàn bộ hoàng tử hoàng tôn của ngươi.
Hắn vận dụng Phượng Hoàng chi dực và sau đó vẽ một cái, Nhiếp Vân như xuyên việt không gian, lúc này bay thẳng vào trong hoàng thành.
- Ngươi dám!
Trên miệng thét to tàn nhẫn, trong mắt Kiền Huyết hoàng đế mang theo hào quang hưng phấn.
Kiền Huyết hoàng thành là hang ổ của hắn, trải qua trăm triệu năm bố trí đã sớm chắc chắn như thùng sắt, mặc dù đối phương là nửa bước chúa tể, hơn nữa có được chúa tể thần binh, một khi tiến vào cũng bị giam cầm khó có thể đào thoát.
Nghĩ vậy, trên mặt mang theo giận dữ, hắn lộ ra vẻ khẩn trương, lúc này gia tăng tốc độ cực nhanh và vận chuyển thiên hành đại đạo, thời không như rút ngắn, hắn tăng thêm tốc độ đuổi theo.
Tốc độ hắn cực nhanh, tốc độ đối phương nhanh hơn, hai cánh sau lưng tỏa ra hào quang bảy màu, lăng đằng phượng nhảy, lúc bay đi phát ra tiếng kêu to rõ, mỗi một lần chấn động đều xé rách không gian thoát về phía trước.
Làm hắn phiền muộn là, tuy tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp, thậm chí hai người cách nhau càng lúc càng xa.
- Hừ, chỉ cần tiến vào hoàng thành, ta xem ngươi trốn đi nơi nào!
Ánh mắt Kiền Huyết hoàng đế lạnh lùng.
Nhìn bộ dạng táo bạo của thiếu niên, nhảy vào hoàng thành tất nhiên sẽ tiến hành một hồi giết chóc, tuy, với hắn mà nói không sao cả, chết một ít người có thể hoàn thành nhiệm vụ của cường giả phong vương lưu lại, giá trị tuyệt đối siêu lợi nhuận.
Vào lúc hắn nắm chắc cho rằng như thế, tuy hắn bay nhanh nhưng không thông tri cao thủ tạo thành vòng vây, ngược lại thuận lợi cho đi, từ đó Nhiếp Vân nhanh chóng tiến thẳng vào hoàng thành..
- Ân, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc không thể vào hoàng thành, không nhọc đưa tiễn, cáo từ!
Thời điểm Kiền Huyết hoàng thành xuất hiện ngay trước mặt, đột nhiên Nhiếp Vân thay đổi phương hướng, hắn cười ha ha sau đó rẽ vòng cung ưu mỹ, bàn chân đạp mạnh vào không trung, hai cánh bay thẳng lên trời cao và tiến thẳng vào hỗn độn hải dương.
- Đáng giận!
Thấy hắn tạm thời chuyển biến phương hướng bay thẳng lên bầu trời, Kiền Huyết hoàng đế sững sờ, thiếu chút nữa tức điên, vào lúc này mới biết bị đối phương trêu đùa.
Đối phương ngay từ đầu căn bản không có ý định xông vào Kiền Huyết hoàng thành, chỉ cố ý làm bộ!
Làm hắn cho rằng đối phương sẽ xông vào Kiền Huyết hoàng thành, giống như con mồi đang xông vào bẩy rập của mình và buông lỏng cảnh giác, sau đó tìm cơ hội thừa cơ đào tẩu.
Nếu như không xông thẳng về hướng này, nếu đi vào nơi khác, dựa vào hắn bố trí rất nhiều thủ đoạn khẳng định không cách nào trốn xa, cũng bị thoát được, mà bây giờ hai người đã cách nhau rất xa, lúc này đối phương thoát vào hỗn độn hải dương, còn muốn bắt quá khó khăn.
Hỗn độn hải dương với cường giả như hắn mà nói không có tổn thương quá lớn nhưng thần thức không thể vươn ra quá xa, khắp nơi sương mù đằng đằng, thiên nhãn đại đạo cũng không có biện pháp tốt, mặc dù là hắn hành động cũng bị hạn chế.
- Chạy đi đâu!
Thân thể của hắn xông thẳng lên bầu trời.
Trong nháy mắt hắn đánh một chưởng đuổi theo Nhiếp Vân, một chưởng này như mây đen bao phủ cả Kiền Huyết hoàng triều, trong nháy mắt đã không nhìn thấy ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.