Vô Tận Đan Điền

Chương 2194: Lại quay về thần điện




Ầm ầm!
Sách vở lơ lửng giữa không trung, thượng cổ hỗn độn văn tự bộc phát và tỏa ra hào quang sáng ngời, bóng đen bị cổ lực lượng này chiếu rọi, cảm giác mê muội yếu bớt.
- Sát!
Bàn tay duỗi ra, vòng tròn đại đạo được ý niệm gia trì nhưng biến thành biển cả, lúc này bóng đen bao trùm mỗi một góc nhỏ trong thức hải.
Có được vòng tròn đại đạo, lực lượng linh hồn Nhiếp Vân đạt tới đại viên mãn, mỗi một lần trùng kích không kém gì một kích toàn lực của cường giả nửa bước chúa tể, dường như thân ảnh trước mặt không cảm ứng gì cả, ý niệm như biến thành quỷ dữ và không thèm quan tâm.
Xèo...xèo!
Bóng người rống to lần nữa, gương mặt vặn vẹo, ánh mắt lóe sáng, một đạo hào quang đen kịt xuyên thấu qua không gian.
Ầm ầm ầm!
Sách vở như bị nhiễm mực nước, thượng cổ hỗn độn văn tự lập tức ảm đạm, cả quyển sách mất đi uy thế lúc trước và rơi xuống.
- Cái gì?
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Nhiếp Vân lập tức biến thành trắng bệch.
Ý niệm này thật sự quá mạnh mẽ, sách vỡ chứa thượng cổ hỗn độn văn tự, mặc dù hắn muốn tổn hại cũng phải trả giá thật lớn, đối phương chỉ trùng kích là có thể ô nhiễm, thủ đoạn quỷ dị làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Nhiếp Vân hiểu ra, bằng vào ý niệm và thực lực hiện tại căn bản không có khả năng gạt bỏ đối phương, nếu như không lập tức đào tẩu, hắn giằng co nữa sẽ bị gạt bỏ ngay lập tức.
Nghĩ vậy nếu không chiến đấu đã quay người bỏ chạy.
Xèo...xèo!
Dường như cảm ứng được ý đồ của hắn, bàn tay bóng người bao phủ như lưới, muốn giam cầm ý niệm của hắn không thể nhúc nhích.
- PHÁ...
Biết rõ một khi bị triệt để vây khốn, lúc này muốn chạy trốn cũng khó khăn, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, hét lớn một tiếng, hắn ra lệnh khống chế Phá Thần Chu cách đó không xa mạnh mẽ phá không bay tới.
Ầm ầm ầm!
Mang theo cảm xúc nghiền nát không gian và đâm thẳng vào Nhiếp Vân.
Ầm ầm!
Phá Thần Chu mang theo thủ đoạn phá diệt linh hồn phá không bay đi và va chạm với bóng đen, hắn nhảy lên một cái, Nhiếp Vân lại khống chế thân thể lên thuyền, chỉ trong nháy mắt lao ra bên ngoài.
Hô!
Một lát sau Phá Thần Chu dừng lại tại một khu vực của biển cả, Nhiếp Vân thở hổn hển và sắc mặt biến thành trắng bệch.
Tuy vừa rồi sử dụng Phá Thần Chu phá hư phong tỏa gông cùm xiềng xích của đối phương nhưng linh hồn của hắn cũng bị trùng kích, cho dù thân thể hay tinh thần đều bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Như thế cũng may mắn, nếu không dùng chiêu này, chờ lực lượng đối phương hoàn toàn vây khốn, lúc đó muốn thoát cũng khó khăn.
- Hô!
Điều tức một lát, Nhiếp Vân cảm thấy triệt để khôi phục, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Thi thể vẫn ở cách đó xa xa, nó lẳng lặng nằm trong biển cả, cũng không có cử động khác nhưng Nhiếp Vân biết rõ, nếu như tùy ý đối phương tiếp tục như vậy tất nhiên có thể phục sinh!
Một khi hắn phục sinh, Vạn Lực Vương, Huyền Thiền Vương, Thanh Diệp vương là những thần thú sinh trưởng ở đây nhất định sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ không còn.
Hơn nữa nhìn cường độ và lực lượng của đối phương, chỉ sợ khoảng cách phục sinh đã không xa.
Hắn lật cổ tay lấy quyển sách ra, chỉ thấy văn tự trên đó bị ô nhiễm triệt để, quyển sách có uy lực to lớn bị hủy diệt, triệt để biến thành phế vật!
Chỉ giao phong ý niệm đã hủy diệt một quyển sách có thể so sánh với hỗn độn thần binh đỉnh phong, thật sự đáng sợ!
- Chủ nhân, như thế nào?
Nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi trốn trở về, Huyền Thiền Vương không hỏi nhiều, chờ hắn khôi phục mới hỏi thăm.
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân nói ra suy đoán và điểm đáng sợ của đối phương.
Nghe nói như thế, ba đại vương giả đồng thời ngây người tại chỗ, cũng không nói thành lời.
Không có người nào muốn chết, chúng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
- Hiện tại hắn chỉ có một ý niệm, chỉ cần không có phục sinh thì chúng ta còn có cơ hội, nếu có thể đánh chết hắn sẽ có thể tự cứu mình.
Sắc mặt Thanh Diệp vương trầm trọng nói.
- Nói thì nói như thế, thực lực của chủ nhân cũng không thể chiến thắng, chúng ta có biện pháp nào chứ?
Huyền Thiền Vương khẽ nói.
Nghe được nó nói thế, ba đại thần thú đồng thời trầm mặc.
Đúng vậy, thực lực như Nhiếp Vân cũng không thể chiến thắng đối phương, bất đắc dĩ sử dụng Phá Thần Chu tự mình hại mình đào tẩu, bọn họ khẳng định không có cách nào.
- Ai, nếu như chủ nhân có một kiện chúa tể thần binh là tốt rồi, đối phương có ý niệm tuy mạnh nhưng gặp được chúa tể thần binh khẳng định không có biện pháp gì, có thể diệt sát ngay lập tức.
Thanh Diệp vương cảm khái.
- Chúa tể thần binh, cả Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng không có vài món, làm gì dễ tìm như thế?
Nhiếp Vân cười khổ.
Chúa tể thần binh nếu dễ dàng đạt được như vậy, bằng không nó cũng không trân quý như thế.
- Đúng rồi, chủ nhân, không phải thượng cổ chiến trường trong truyền thuyết có được chúa tể thần binh sao? Chẳng lẽ ngươi không tìm được?
Vạn Lực Vương nói chen vào.
- Không tìm được!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Hắn cẩn thận sưu tầm qua nhưng làm gì có chúa tể thần binh?
- Chúa tể thần binh là cường giả chúa tể luyện chế, đại đạo viên mãn, nghe nói nếu không sử dụng thì không khác vũ khí bình thường, không có uy lực cường đại gì, chỉ có rót lực lượng vào mới có thể kích hoạt, mới có uy thế kinh thiên động địa, hủy diệt vạn vật!
Thanh Diệp vương biết rõ nhiều việc nên nói ra.
- Không khác gì binh khí bình thường?
Nhiếp Vân sững sờ.
Thời điểm hắn tìm kiếm trong thần điện, hắn không thèm nhìn một ít binh khí bình thường, chỉ tìm một ít khí tức mạnh mẽ, uy lực cực lớn, chẳng lẽ... Hắn bỏ qua chúa tể thần binh?
Nếu thật như thế cũng làm người ta sụp đổ.
- Chẳng lẽ...
Đột nhiên Nhiếp Vân nghĩ đến một sự kiện.
- Ta cũng nghe được truyền thuyết, chúng ta chưa từng gặp qua chúa tể thần binh, cũng không biết thế nào, chỉ biết nó có uy lực cực lớn, thực lực của chủ nhân hiện tại đã có thể thi triển, nếu có một thanh, cho dù ý thức của thi thể mạnh hơn nữa khẳng định cũng có thể diệt sát!
Thanh Diệp vương nói.
- Về... Về tìm Cực Thiên Vương!
Nhiếp Vân thúc dục Phá Thần Chu bay tới tuyệt mệnh chi địa.
Đã nghĩ tới cái gì thì phải đi làm ngay, bằng không vạn nhất bỏ qua chúa tể thần binh thì nhất định sẽ hối tiếc cả đời.
Toàn lực thúc dục Phá Thần Chu bay đi cực nhanh, không qua bao lâu đã thoát ra khỏi biển cả, một lần nữa trở lại mai rùa của Cực Thiên Vương.
- Các ngươi chờ ở nơi này, ta lại đi thượng cổ chêến trường.
Nhiếp Vân lại quay về mai rùa, đang định giấu lực lượng vào trong nạp vật thế giới, hắn lại mừng rỡ phát hiện hắn không bị khóa sắt bài xích quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.