Vô Tận Đan Điền

Chương 2184: Hiểu ra




Vèo!
Lúc này hắn bay thẳng về tượng đá to lớn.
Kim quang trong hai mắt tượng đá bao phủ Nhiếp Đồng, nó làm Nhiếp Đồng không chịu nổi, hiện tại muốn tránh né Phá Thần Chu của đối phương, đồng thời giúp Nhiếp Đồng thoát khỏi nguy hiểm, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mấu chốt phải xem đám người Tô Lâm có phối hợp hay không.
Hừ!
Thấy hắn bay về hướng tượng đá, Phá Thần Chu nổ vang sau đó đuổi theo.
Xì xì xì xì..
Còn chưa đến trước mặt tượng đá, tốc độ Nhiếp Vân giảm mạnh, phía trước xuất hiện bình chướng ngăn cản hắn tới gần, hắn không cách nào tiến lên phía trước.
Căn bản không có khả năng tới gần tượng đá.
- Việc này...
Nhiếp Vân đã sớm đoán ra sẽ có loại tình huống này, việc này không nên chậm trễ, hất tay lên, lòng bàn tay xuất hiện Phù Hư Đam Sơn và ném về phía Phá Thần Chu.
Oanh!
Phù Hư Đam Sơn va chạm với Phá Thần Chu, cũng giống như lúc trước, ngọn núi cực lớn bay đi như quả bóng chày, nó bay ra bên ngoài, lực lượng nghiền áp đè thẳng vào tượng đá
Tốc độ lần này bay nhanh, chẳng những hất văng lực lượng trở về, cộng thêm lực xông tới của Phá Thần Chu cho nên uy lực rất mạnh, mặc dù cường giả tông chủ đỉnh phong cũng phỉa tạm lánh phong mang.
- Chính vào lúc này! Đi xuống đi!
Biết rõ cho dù uy lực có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh nát tượng đá, thân thể Nhiếp Vân lúc này xuất hiện trên không Phù Hư Đam Sơn và song chường gia tăng lực lượng, Cương Vực Đồ xuất hiện, dồn sức nện tới.
Oanh!
Hắn Hắn vừa nện tới, Phù Hư Đam Sơn lập tức cải biến phương hướng và vọt tới điểm kết nối giữa Nhiếp Đồng và tượng đá.
PHỐC!
Mặc dù chỉ xông tới bên cạnh, lực lượng Phù Hư Đam Sơn thật sự quá lớn cho nên làm khí huyết của hắn sôi trào, hắn phun ra máu tươi lần nữa.
Cho dù có thiên phú mộc sinh sư nhưng thương thế quá nặng, trong đầu có cảm giác mê muội, hắn cũng không nhịn được nữa.
Hô!
Oanh!
Ầm ầm!
Phù Hư Đam Sơn cải biến phương hướng, một đầu xông vào vị trí kết nối giữa Nhiếp Đồng và tượng đá, một lực lượng to lớn bộc phát, hỗn độn thần binh đỉnh phong vô kiên bất tồi như bị sắt thép nện trúng và hóa thành bọt biển.
Ầm ầm ầm...
Vỡ vụn ra và biến thành bụi phấn.
- Cái gì?
Lần này không riêng Nhiếp Vân giật mình, ngay cả đám người Tô Lâm cũng biến sắc.
Phá Thần Chu luân phiên va chạm Phù Hư Đam Sơn nhiều lần nhưng không thể làm nó tổn hại, hiện tại bị kim quang chiếu vào đã tan biến, lực lượng kim quang mạnh bao nhiêu?
Thiếu niên này là ai? Tại sao hắn có thể tiếp được kim quang cường đại như thế, tại sao hắn có thể kiên trì mà không nổ tung?
Trong nội tâm khiếp sợ, hành động đuổi giết Nhiếp Vân cũng dừng lại.
- Ca ca, đi mau!
Bởi vì ngăn cách ngắn ngủi, Nhiếp Đồng ngồi khoanh chân dưới đất tỉnh táo lại, thấy rõ tình huống trước mắt liền vội vàng hô một tiếng, Nhiếp Vân cảm thấy cánh tay xiết chặt như bị người giữ chặt, hắn bay thẳng về phía trước.
- Nhiếp Đồng, ngươi tỉnh!
Quay đầu nhìn về phía Nhiếp Đồng bắt lấy chính mình, xem xét một lúc gương mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
Lúc này khí tức của Nhiếp Đồng hỗn loạn, thương thế cực kỳ nghiêm trọng, xem ra tuy cắt ngang kim quang có thể làm hắn thanh tỉnh nhưng thương thế vô cùng đáng sợ.
Hiện tại phải tìm nơi chữa thương cho hắn.
Nhiếp Đồng rời đi, kim quang trong hai mắt tượng đá mất đi đối tượng.
Hô!
Nó thoáng biến mất và không còn động tĩnh nào nữa.
Kim quang có lực lượng cường đại, trực tiếp hủy Phù Hư Đam Sơn đã biến mất.
- Đừng để bọn chúng chạy trốn.
Biến cố lần này làm đám người Tô Lâm nhìn thấy, không có kim quang đáng sợ, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng Nhiếp Đồng đã có chút không kiên trì nổi cho nên không sợ hãi, Phá Thần Chu tiếp tục đuổi theo hai người Nhiếp Vân.
- Đáng giận, tiến vào Thiên Huyền điện!
Thấy đối phương tấn công, mang theo tư thế không chết không thôi, Nhiếp Vân biết rõ ngạnh kháng đối phương trong tình huống này sẽ có hại chịu thiệt, hắn nhìn chung quanh, cũng không có nơi ẩn thân, hắn kéo theo Nhiếp Đồng sau đó cùng tiến vào trong Thiên Huyền điện.
Oanh!
Mới vừa tiến vào trong điện, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng dữ dội, Phá Thần Chu lại tấn công.
- Nhiếp Đồng, tại sao ngươi ở đây? Đây là mộc sinh chi khí...
Dù sao đối phương không thể công phá cấm chế bên ngoài Thiên Huyền trong thời gian ngắn, Nhiếp Vân cũng không lo lắng, hắn vội vàng nhìn đệ đệ trước mặt.
- Là tranh đấu linh hồn, mộc sinh chi khí vô dụng với ta.
Nhiếp Đồng hữu khí vô lực ngồi xuống đất.
- Tranh đấu linh hồn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi không nói cho ta biết.
Thấy bộ dạng đệ đệ như thế, nội tâm Nhiếp Vân tê rần.
- Là một bộ phận ý chí của Tu La Vương lưu lại, cũng như trước kia, hắn tranh đoạt quyền khống chế thân thể với ta.
Sắc mặt Nhiếp Đồng càng ngày càng khó coi, hắn cắn chặt hàm răng một lúc và nói:
- Hảo ca ca, ta nói nhiều như vậy có chút khống chế không nổi, đám người bên ngoài kia, ta không có biện pháp giúp ngươi...
Còn chưa nói hết câu, Nhiếp Đồng yên tĩnh ngồi tại chỗ, hắn vẫn không nhúc nhích, dường như biến thành thi thể.
Nhiếp Vân nhìn cũng biết ý thức của hắn lùi vào trong thân thể chiến đấu với ý thức của Tu La Vương, biết rõ hắn thật sự bất lực, đành phải lợi dụng phong cấm giam cầm Nhiếp Đồng trong Thiên Huyền điện, phòng ngừa đại điện rung động lắc lư ảnh hưởng tới hắn.
Rầm rầm rầm!
Tiếng oanh minh bên ngoài càng ngày càng mạnh, xem ra Phá Thần Chu xé rách cấm chế bên ngoài Thiên Huyền điện chỉ là vấn đề thời gian, một khi thật bị xé rách, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ không nói, đệ đệ hiện tại như thế, hắn không có khả năng thoát khỏi.
Vậy phải làm sao bây giờ?
- Tiểu Linh, cấm chế bên ngoài có thể kiên trì trong bao lâu?
Trong nội tâm lo lắng, Nhiếp Vân hỏi Tiểu Linh cách đó không xa.
- Bẩm chủ nhân, nhiều nhất là một trăm giây!
Gương mặt của Tiểu Linh vô cùng khó coi.
Làm khí linh Thiên Huyền điện, bản thể bị người ta công kích như thế, nàng hoặc ít hoăc nhiều cũng bị thương.
- Một trăm giây... Trên người Nhiếp Đồng cũng không có Chủ Tể Phù Ấn, vậy phải làm sao bây giờ?
Vừa rồi giam cầm thân thể đệ đệ, hắn nhìn thấy đệ đệ không có Chủ Tể Phù Ấn, hẳn là dùng xong.
Không có thứ này, thực lực của hắn hiện tại không có tư cách chạy ra ngoài, chỉ sợ vừa lộ đầu ra đã bị đánh chết ngay tại chỗ.
Có thể... Không xuất hiện, hắn vẫn nắp ở đây cũng không có biện pháp.
Tối đa chỉ có thể kiên trì một trăm giây, hơn nữa cũng không thoát khỏi vận mệnh phải chết.
- Nơi này còn Chủ Tể Phù Ấn hay không?
Hắn còn chưa bỏ ý đồ, Nhiếp Vân nhìn sang Tiểu Linh lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.