Vô Tận Đan Điền

Chương 2096: Tần Đào (2)




- May mà vừa rồi ta không có động thủ.
Nhìn động tác của hai người ở trong mắt, Nhiếp Vân âm thầm cảm thấy may mắn.
May là trước đó không có động thủ, bằng không, hắn cũng sẽ không so tốt hơn so với Hạc Đàm là bao.
Nếu như vừa rồi nhịn không được bại lộ tung tích, cho dù không có bị đánh chết thì cũng sẽ vô cùng chật vật, trừ phi là sử dụng Chúa Tể phù ấn đào tẩu.
Một khi làm như vậy, con bài chưa lật sẽ triệt để mất đi. Đồng thời còn khiến cho nhiều người chú ý tới hắn hơn nữa, hậu hoạn vô cùng.
- Động thủ với ta? Ta rất thích nguyện ý phụng bồi, chỉ là mấy năm nay chúng ta đã đánh nhau không ít, tối đa chỉ ngang hàng. Ta không dễ đả thương ngươi, ngươi muốn tạo ra thương thế cho ta cũng khó! Bất quá… Nếu như ta phá hủy Thiên Diệp Bình Chướng của ngươi, chỉ sợ những sư đệ này của ngươi đều chết ở chỗ này a!
Hai mắt Tần Đào lóe lên, cười nhạt nói.
Nghe thấy lời của hắn, sắc mặt Cừu Thiên trầm xuống.
Mọi người cùng nhau trốn ở trong Thiên Diệp Bình Chướng thì mới có thể chống lại loạn phong tập kích. Tần Đào ở bên ngoài thực lực xấp xỉ với hắn, ai cũng không thắng nổi ai. Thế nhưng một khi đối phương phá vỡ Thiên Diệp Bình Chướng, như vậy hắn có thể tránh thoát được, những người khác thì không được. Một khi rơi vào Loạn Phong cốc, không kiên trì được bao lâu, chỉ sợ tinh thần cũng sẽ tan vỡ mà trực tiếp tử vong.
- Lần này tam đại tông môn chúng ta liên hợp với nhau, cùng nhau đối phó với Quy Khư Hải, nếu như ngươi thực sự muốn động thủ đối với Vạn Nhận sơn chúng ta. Chuyện này cũng có thể, bất quá, ngươi cần phải nghĩ đến hậu quả, sau khi trở về sẽ phải chịu nghiêm phạt thế nào.
Sắc mặt xấu xí, bất quá Cừu Thiên cũng là người tàn nhẫn, hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lập lòe.
Đám người tam tông tuy rằng trước kia có quan hệ cạnh tranh, thế nhưng hiện tại thì khác, là quan hệ hợp tác. Nếu như quả thực Tần Đào làm như vậy, xúc phạm tới lợi ích của tam đại tông môn, cho dù thực lực mạnh có mạnh tới đâu nhất định cũng sẽ đã trừng phạt không nhẹ.
- Không cần mang những những khuôn sáo v ra để uy hiếp ta! Ta không quan tâm những thứ này. Bất quá, lời ngươi nói cũng có đạo lý, bây giờ Thập Thu Lĩnh chúng ta đang hợp tác cùng Vạn Nhận sơn các ngươi, không cần thiết phải xé rách da mặt. Như vậy đi Loạn Phong thạch ta có thể không lấy, bất quá, một lát nữa chúng ta liên thủ đi tìm người của Quy Khư Hải, mười ngọc bài của đám người kia, Thập Thu Lĩnh chúng ta muốn toàn bộ!
Tần Đào nói.
- Hóa ra mục tiêu thực sự của ngươi là cái này... Tính toán rất giỏi a, muốn toàn bộ, khẩu vị lớn như vậy không cũng sợ bị sặc mà chết hay sao?
Rốt cuộc Cừu Thiên cũng biết mục đích của đối phương.
Đối phương ngăn cản ở đây cũng không có ý định làm cho nhóm người bọn hắn toàn quân bị diệt, mà là có mưu đồ khác. Muốn toàn bộ ngọc bài của Quy Khư Hải!
- Có nghẹn mà chết hay không là chuyện của chúng ta, có đồng ý hay không là chuyện của ngươi... Nếu đồng ý, như vậy hôm nay ta sẽ không xuất thủ, không đồng ý, ta sẽ lập tức động thủ cướp giật Loạn Phong thạch, cướp giật bảo vật. Những đệ tử thực lực không đủ của Vạn Nhận sơn các ngươi … Tử vong ắt hẳn là chuyện không thể tránh khỏi. khi đó cũng không trách được lên trên đầu của ta a!
Tần Đào cười nhạt:
- Hơn nữa, mới vừa rồi chiến đấu với Loạn Phong thú, tuy rằng thoạt nhìn ngươi không ai bì nổi, hung uy hiển hách, thế nhưng thực tế cũng đã bị thương. Dưới tình huống như vậy ngươi lại chiến đấu với ta, ngươi nghĩ xem mình sẽ có bao nhiêu phần thắng?
- Tốt, tốt! Xem ra mấy năm nay ta đã xem thường ngươi! Tìm được người của Quy Khư Hải, ta có thể đồng ý đưa toàn bộ ngọc bài của đám người đó cho ngươi! Bất quá...
Hít sâu một hơi, trong mắt Cừu Thiên hiện lên quang mang lập lòe.
- Cướp giật ngọc bài, chúng ta sẽ không động thủ, các ngươi muốn có được đành phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi!
- Quy Khư Hải bất quá chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi, chỉ cần có thể tìm được đám người này, không cần các ngươi xuất thủ, một mình ta cũng có thể giết chết toàn bộ!
Tần Đào cười nhạt.
- Không động thủ... Có ý tứ?
Nghe đối thoại của hai người, Nhiếp Vân trầm tư một hồi.
Cừu Thiên cũng là một người tàn nhẫn, ngày hôm nay bị đối phương uy hiếp như vậy, hắn không tin đối phương sẽ đồng ý sáng khoái như vậy.
- Ta biết rồi, trước ta nói Phùng Tránh bị giết, đem chuyện này đổ lên trên người đám người Thập Thu Lĩnh và Đoạn Thiên nhai. Hiện tại Tần Đào xuất hiện, lại vẫn chưa tìm được người của Quy Khư Hải. Vì vậy Cừu Thiên suy đoán, người động thủ có thể là người của Đoạn Thiên nhai. Hắn cố ý nói như vậy là vì muốn tới lúc đó làm cho Đoạn Thiên nhai và Thập Thu Lĩnh có mâu thuẫn, sau đó hắn ta lại đoạt được lợi lộc từ đó.
Suy tư một lát Nhiếp Vân đã hiểu ra.
Cừu Thiên vừa nhìn cũng biết là một người không chịu thua thiệt, hiện tại lại đồng ý với đối phương, nhất định sẽ có thủ đoạn kế tiếp.
- Hắc hắc, càng ngày càng thú vị, một lát nữa không bằng ta lại ra tay trợ giúp một chút.
Ánh mắt Nhiếp Vân lóe lên.
Xem ra mâu thuẫn giữa tam đại tông môn không cạn, nếu như có cơ hội hắn cũng sẽ trợ giúp một phen. Khi đó tuyệt đối có thể xuất hiện kết quả không giống ban đầu.
- Như vậy thì tốt, ta có thể thi triển bí thuật, suy tính ra phương vị của đám người Quy Khư hải!
Thấy đối phương đồng ý, sự hưng phấn nhàn nhạt hiện lên trong mắt hắn, lúc này Cừu Thiên lại hừ lạnh một tiếng:
- Tuy nhiên, tất cả phải đợi ra khỏi Loạn Phong cốc rồi nói sau!
- Ta tin tưởng Cừu Thiên ngươi là người giữ chữ tín, đi!
Tần Đào cười một tiếng, xoay người rời đi.
Sưu sưu sưu sưu!
Trong nháy mắt bốn người ngăn ở phía trước sơn cốc lập tức biến mất trước mặt mọi người.
- Sư huynh, nếu như chúng ta cứ đáp ứng điều kiện của bọn hắn như vậy. Chẳng phải bọn hắn sẽ càng thêm càn rỡ hay sao?
Sắc mặt Hạc Đàm có chútkhó coi.
Mới vừa rồi hắn bị bức quỳ xuống, tràn ngập khuất nhục, thấy sư huynh không ngờ lại đồng ý với điều kiện của đối phương, hai tay hắn nắm chặt, da mặt run rẩy.
- Ai là người cười đến cuối cùng còn không nhất định a.
Cừu Thiên cũng không nhiều lời, thân thể tung bay, chạy về phía trước, mọi người theo sát sau lưng hán, bắn thẳng ra bên ngoài cốc bay đi.
Rất nhanh, mọi người đã trở lại bên ngoài cốc, đám người Tần Đào cũng đã đợi ở bên ngoài, giữ hai hàng lông mày mang theo vẻ ngạo nghễ nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.