Vô Tận Đan Điền

Chương 2087: Đại bí mật (1)




Tuy rằng hắn là cường giả Hai ngàn bảy trăm đại đạo, thế nhưng đối mặt với sinh mệnh thượng cổ như Thiên Tâm Đằng này thì cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Dưới sự thôn phệ không ngừng, lực lượng bản thân hắn đã mười không còn một.
- Nói cho ta biết, toàn bộ những người còn lại của Vạn Nhận sơn các ngươi ở nơi nào...
Thấy bộ dáng này của hắn, nửa chết nửa sống, Nhiếp Vân cũng lười lôi kéo làm quen. Tinh thần khẽ động, bên trong lời nói mang theo ý tứ đầu độc, kích thích tinh thần của hắn.
- Ở Hỗn Loạn sơn...
Nghe thay âm có chứa đầu độc, thần trí của Kỷ Dạ có chút mê ly, lẩm bẩm một chốc, đang định nói thì đột nhiên mạnh mở mắt. Hắn lập tức thấy rõ Nhiếp Vân trước mắt, trong mắt hiện lên sát khí:
- Là ngươi?
Có thể trở thành đệ tử chưởng giáo ở Vạn Nhận sơn, lại lĩnh ngộ gần nghìn đại đạo. Lại có thực lực Hai ngàn bảy trăm đại đạo, ý chí định lực kiên định hơn người, cũng không phải đôi lời là có thể đầu độc, mê hoặc được hắn. Cho dù là thiên phú Tiên âm sư, đầu độc sư của Nhiếp Vân cũng không được.
Cho dù đã bị trọng thương, thực lực đại giảm, thế nhưng vẫn rất khó đầu độc.
- Không sai, ta cho ngươi một con đường, thứ nhất, quy thuận ta, trở thành người hầu đi theo ta. Hai, chết!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Trở thành người hầu đi theo ngươi, nằm mơ...
Hai mắt Kỷ Dạ phát lạnh. Nhìn chung quanh một chút đã hiểu ra:
- Gốc Thiên Tâm Đằng này là của ngươi? Hóa ra Kim Lăng Thảo là ngươi bày ra để mai phục, nực cười ta không ngờ lại bị lừa!
- Đã biết rõ Thiên Tâm đằng là của ta thì cũng nên hiểu rõ. Ta muốn làm cho ngươi chết thì cũng chỉ bằng vào một ý niệm, trở thành người hầu đi theo ta. Lừa gạt toàn bộ người Vạn Nhận sơn các ngươi đến, như vậy còn có thể giữ mạng. Bằng không, chỉ có một con đường chết!
Hai mắt Nhiếp Vân lạnh nhạt, dây Thiên Tâm Đằng dây rung động, dường như chỉ cần hắn không đồng ý thì sẽ lập tức cho hắn một kích trí mạng.
- Bảo ta dụ dỗ người của Vạn Nhận sơn tới đây cho ngươi? Mưu kế thật là ác độc! Không nghĩ tới Quy Khư Hải lại có nhân vật như ngươi!
Hàm răng Kỷ Dạ cắn chặt, cười nhạt. Trong ánh mắt hiện lên vẻ bi ai.
- Sự kiên trì của ta có hạn, cho ngươi thời gian mười hô hấp, đưa ra lựa chọn!
Nhiếp Vân lười nói nhảm với người này.
- Ta còn có lựa chọn khác sao?
Trong mắt Kỷ Dạ hiện lên vẻ hối hận.
- Muốn trách thì trách ta tham lam! Lúc này mới trúng kế của ngươi. Bất quá, muốn bảo ta trở thành người hầu của ngươi. Nằm mơ đi! Ta tình nguyện chết còn hơn!
- Được!
Thấy thái độ của hắn như vậy, Nhiếp Vân đã biết không có cách nào làm cho Kỷ Dạ này trở thành người hầu của mình.
Người tính cách cao ngạo như thế, luôn luôn coi mình là duy ngã độc tôn, muồn làm cho hắn trở thành người hầu đi theo mình, quả thực chẳng khác nào muốn mạng đối phương. Tuyệt đối so với giết hắn ta còn khó chịu hơn.
- Ta sẽ cho ngươi chết một cách có thể diện!
Hừ nhẹ một tiếng, kiếm quang giống như gió nhẹ đi qua.
Sưu!
Máu tươi từ trên yết hầu Kỷ Dạ phun ra, khí tức từ từ suy yếu, hắn nói:
- Cảm ơn!
Trong nháy mắt người này đã đoạn tuyệt hô hấp.
Đối với loại người cao ngạo như hắn mà nói, để cho Thiên Tâm Đằng thôn phệ, không bằng trực tiếp ra tay giết hắn ta còn có tôn nghiêm hơn.
- Mang người thứ hai đến!
Giết chết Kỷ Dạ, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, tên sư đệ vừa mới bị bắt kia cũng đã bị dẫn tới.
- Đừng giết ta...
Tên sư đệ này bởi vì chưa bị bắt lâu, cho nên lực lượng trong cơ thể còn không có triệt để bị thôn phệ sạch sẽ, ý thức tỉnh táo. Mới vừa rồi Nhiếp Vân giết chết Kỷ Dạ, một màn nọ hắn đều nhìn vào trong mắt, cho nên lúc này vội vã hô lớn.
- Đi theo làm người hầu cho ta. Ta có thể không giết ngươi!
Nhiếp Vân nói.
- Ta nguyện ý làm của người hầu đi theo ngươi, nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi muốn bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó.
Người sư đệ này vội nói, rất rõ ràng bản thân hắn không có cốt khí như Kỷ Dạ.
Cũng đúng, nếu như có cốt khí thì sẽ không thể trở thành người hầu của Kỷ Dạ được.
- Tốt, phát hỗn độn thệ ngôn đi!
- Củng Học ta nguyện ý lấy hỗn độn hải dương để thề, nguyện ý cả đời phụng dưỡng đại nhân, nếu như có vi phạm, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!
Vị sư đệ Củng Học này nghe thấy có cơ hội giữ được mạng sống cho nên vội vã phát ra hạ thệ ngôn.
Ông!
Thệ ngôn vừa dứt thì trong đầu Nhiếp Vân lập tức cảm nhận được tư duy củađối phương, hoàn toàn nằm trong khống chế, không thể nào phản bội được
- Không tồi!
Ầm!
Thiên Tâm Đằng rung động, buông hắn ra.
Tuy rằng trong lòng có chút khinh thường đối người như thế này, nhưng mà bây giờ hắn cần người như thế.
- Ta ở chỗ này chờ, ngươi đi hấp dẫn người của Vạn Nhận sơn, Đoạn Thiên nhai, Thập Thu Lĩnh tới đây. Nhớ là mang từng ít một tới. Nói ở nơi này xuất hiện linh dược, mỗi lần không thể vượt quá hai người!
Thấy hắn triệt để thuận theo, Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
Vốn hắn có dự định đi tìm những người khác, trộm linh dược bên trong cơ thể của đám người này.Thế nhưng hiện tại có Thiên Tâm Đằng thì không cần thiết phải làm như vậy. Lhông bằng trực tiếp dụ dỗ từng chút một, lại giết giết chết từng người.
Về phần giết chết những người này có thể tạo thành động tĩnh quá lớn hay không, hắn căn bản chưa từng nghĩ qua.
Nếu như không giết, tam đại tông môn cũng sẽ không đồng tình, ngược lại còn càng tăng thêm áp bách. Như vậy còn không bằng trực tiếp tâm ngoan thủ lạt một chút. Chặt đứt suy nghĩ của đám người này.
Một không làm, nếu đã làm thì phải ngăn chặn hậu hoạn, đây mới chính là tính cách của hắn.
- Chuyện này...
Nghe được mệnh lệnh của hắn, Củng Học chưa có trực tiếp rời đi mà là do dự một chút, đứng ở tại chỗ.
- Sao nào? Không nghe mệnh lệnh của ta hay sao?
Nhiếp Vân nhướng mày nói.
- Cũng không phải, là như vậy a. Lần này ba đại tông môn chúng ta sở dĩ đến đây bức bách Quy Khư Hải các ngươi là vì có nắm chắc tuyệt đối... Ta không đi, là bởi vì... Đại nhân còn không biết người lần này tiến vào Hỗn Loạn sơn có thực lực gì a. Nếu như đại nhân biết, sợ rằng cũng sẽ không hạ mệnh lệnh này!
Củng Học vội nói.
- Nói nghe một chút!
- Lần này những người bị phái tới, ta ở bên trong tu vi thấp nhất, bản thân chỉ có sức chiến đấu Hai nghìn sáu trăm tám mươi đại đạo, Kỷ Dạ sư huynh... Kỷ Dạ này ở trong mười người của Vạn Nhận sơn cũng chỉ có thể đếm ngược từ dưới lên trên. Mười người mà cho Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên nhai phái ra cũng không sai biệt lắm với chúng ta. Vì vậy... Chúng ta cảm thấy ăn chắc được các ngươi!
Củng Học nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.