Vô Tận Đan Điền

Chương 208: Ám sát sư




- Muốn biết…ngươi…nằm mơ! Ta sẽ không nói cho ngươi…
Cố nén đau đớn, hắc y nhân cắn chặt răng.
- Không nói?
Huyền Ngọc kiếm lại run lên, cánh tay còn lại cùng hai đùi của hắn cũng rơi xuống, nháy mắt biến thành nhân côn.
- Nếu không nói, ta sẽ có một vạn loại phương pháp cho ngươi chết vô cùng sảng khoái!
Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Xem như ngươi lợi hại, nhưng muốn tra tấn ta cũng không dễ dàng, ta đánh không lại ngươi chẳng lẽ không thể chết sao? Ta chết cũng không có gì, còn có thân nhân ngươi phải chôn cùng, ha ha!
Cười một tiếng,thân thể hắc y nhân đột nhiên bành trướng, hắn muốn…tự bạo!
- Tự bạo? Nếu cho ngươi tự bạo, ta còn sống được sao?
Khi Nhiếp Vân vẫn còn ở thành cương cảnh đã có thể ngăn cản Nhiếp Cường tự bạo, hiện tại đã đạt tới cấp bậc chí tôn, nếu còn để cho người này tự bạo chết ở trước mặt mình, hắn cũng không cần lăn lộn.
Nhiếp Vân cười lạnh một tiếng, ngón tay điểm ra, một cỗ lực lượng nóng rực lao vào khí hải, đem đan điền của hắn hoàn toàn chấn vụn.
Vừa rồi tuy phá hủy khí hải của hắc y nhân, nhưng đan điền không có việc gì, hiện tại đan điền vỡ vụn, chẳng khác gì một thân tu vi cùng thiên phú tu luyện toàn bộ trôi theo nước chảy, cho dù có đan dược cũng không cách nào chữa trị, hoàn toàn mất hết.
- A…đan điền của ta! Không, không…
Cảm nhận được đan điền vỡ vụn, thậm chí lực lượng tự bạo cũng không có, trong mắt hắc y nhân nhất thời sản sinh tuyệt vọng nồng đậm.
Cấp bậc khí tông có sinh mệnh lực thật cố chấp, cho dù tay chân chặt đứt, chỉ cần không bị bỏ đói cũng không cần chết, nhưng mà…bộ dáng hiện tại còn sống lại có ích lợi gì!
- Bây giờ nói ra các ngươi là ai, thuộc thế lực nào, ta có thể cho ngươi thống khoái, bằng không ta đem ngươi ngâm vào bình dưa muối, mỗi ngày dùng liệt hỏa nấu, cho ngươi muốn chết cũng không được!
Trừng mắt nhìn hắc y nhân, Nhiếp Vân lạnh lùng nói.
Tra tấn như vậy thống khổ bao nhiêu? Không cần nghĩ cũng biết!
- Ngươi giết ta đi, dù tiếp tục tra tấn ta cũng sẽ không nói ra!
Nghe được lời hăm dọa của thiếu niên, hắc y nhân co giật, nhưng trong mắt hiện lên hận ý, tựa hồ dù có chết cũng sẽ không cung khai.
- Hừ, ngươi không nói cũng không có nghĩa người khác sẽ không nói!
Hừ một tiếng, Nhiếp Vân đi về hướng bảy người bị mình đánh bất tỉnh, bàn tay vỗ xuống, sau đó nhấc lên một khí tông hậu kỳ, lạnh lùng hỏi.
- Nói, các ngươi là ai, đem thân nhân của ta mang tới địa phương nào?
- Ta sẽ không nói cho…
Người kia còn chưa nói xong đã cảm thấy trên mặt nóng lên, chứng kiến một lỗ tai rơi xuống đất.
- A…
Cảm nhận được lỗ tai đau đớn, hắn kêu thảm một tiếng, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.
- Nói!
Nhiếp Vân thản nhiên quát.
- Ta sẽ không nói…
Phốc!
Lời của hắn còn chưa nói xong, lỗ tai còn lại đồng thời cả cái mũi lẫn đôi mắt đều rơi xuống đất.
- A…
Thấy thiếu niên tàn nhẫn như vậy, sáu người còn lại sắp phát điên.
Tùy tay móc mắt cắt tay chặt chân người khác…không hề chớp mắt, đây là người sao?
Một thiếu niên mười sáu mười bảy tại sao có tâm tính lạnh lùng như thế?
Long có nghịch lân, xúc vào phải chết!
- Nói!
Nhiếp Vân tiếp tục quát.
- Ta không…không nói…
Phốc! Phốc!
Mọi người lập tức nhìn thấy kiếm quang chợt lóe, hai chân cùng hai tay người kia đều bị chặt bỏ, máu tươi bắn tung tóe.
Phốc thông!
Đem người kia tước thành nhân côn, Nhiếp Vân lại đi qua nhấc lên người khác.
- Tới lượt ngươi, nói!
- Ta…ta không nói!
Chứng kiến bộ dáng thê thảm của đồng bọn, người kia hoảng sợ, nhưng nhớ tới chuyện của mình, hắn vẫn cắn chặt răng.
Xích! Xích!
Lời của hắn vừa dứt, chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt, kết quả như hai người trước.
Phác thông!
Nhiếp Vân lại đi về hướng người kế tiếp.
- Tới lượt ngươi, nói!
- Ta…
Phốc! Phốc!
Người này vừa nói một chữ đã bị Nhiếp Vân tước thành thịt côn.
- Tới lượt ngươi, nói!
- Ta nói, chuyện gì ta cũng nói, đại nhân ngàn vạn lần đừng động thủ…
Thấy ban đầu thiếu niên còn hỏi thêm vài câu, nhưng về sau thậm chí còn chưa cho người ta nói hết một chữ đã bắt đầu động thủ, người thứ ba thật sự không chịu nổi, liền rít gào hô.
- Nói!
- Dạ dạ, chúng tôi đem đám thân nhân của ngươi áp về hướng Thần Phong thành, cưỡi phi hành yêu thú, hiện tại chỉ sợ đã đến…
Người này vội vàng nói, chỉ sợ mình sẽ bị độc thủ.
- Thần Phong thành? Các ngươi thuộc thế lực nào?
Nhiếp Vân hỏi.
- Chúng ta là…
Sưu!
Ngay khi người kia định nói ra, đột nhiên một đạo kiếm quang bắn tới trực chỉ sau lưng Nhiếp Vân!
Người thi triển tuy còn chưa đạt tới cấp bậc chí tôn, nhưng kiếm thuật quỷ dị, vừa xuất hiện liền mang theo xu thế phải giết, Nhiếp Vân cảm thấy sau lưng run lên, giống như thân thể bị độc xà cắn trúng!
- Ám sát sư? Không ngờ là ám sát sư, cường giả có được ám sát đan điền?
Cảm nhận được cỗ sát ý, trong đầu Nhiếp Vân hiện lên thiên phú đặc thù.
Ám sát sư!
Có được ám sát đan điền, mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu, một khi ra tay sấm vang chớp giật, thậm chí có thể vượt cấp đánh chết cường giả!
Ám sát sư sau lưng Nhiếp Vân chỉ có khí tông sơ kỳ, nhưng bị ám sát khí của hắn theo dõi, Nhiếp Vân cảm giác toàn thân lâm vào trong sợ hãi tột cùng, không thể tự kiềm chế, thậm chí cũng không thể trốn tránh.
- Hừ! Phá cho ta!
Sát ý như hình với bóng, tùy thời đều sẽ đánh lên người mình, dưới tình thế cấp bách Nhiếp Vân cắn mạnh đầu lưỡi, lúc này mới có thể nhúc nhích, Huyền Ngọc kiếm hô một tiếng bổ ngược ra sau!
Oanh!
Kiếm quang bị một chiêu đánh tan, lập tức biến mất trong đại điện, thật giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Một kích không trúng, lập tức chạy xa!
Đây là ám sát sư!
- Còn muốn chạy, đã tới thì lưu lại cho ta!
Nhiếp Vân thét dài một tiếng, cũng không thấy động tác của hắn đã chứng kiến trên không trung hiện lên một đầu hắc hùng tối đen, một quyền đánh thẳng vào trong hư không.
Oanh!
Một hắc ảnh từ trên không trung rớt xuống nằm dài dưới đất, miệng sùi bọt mép, không ngừng run rẩy.
Vừa rồi khi Nhiếp Vân cảm nhận được sát khí sau lưng, lập tức dùng tuần thú đan điền thông tri ba đại yêu thú phong tỏa toàn bộ lối ra của đại điện, cho dù thực lực ám sát sư cường thịnh bao nhiêu cũng không thể tránh thoát ba yêu thú giám thị, cho nên vừa chạy trốn đã bị Hắc Nham một quyền đánh xuống.
Ám sát sư luôn dùng toàn bộ tinh khí thần cho lần đầu tiên ám sát, mặc kệ thành công hay không sẽ lâm vào kỳ suy yếu trong thời gian ngắn, lúc này hắn làm sao là đối thủ của Hắc Nham, cho nên bị đánh văng ra ngoài.
- Đừng giết chết, ta lưu trữ còn hữu dụng!
Thấy Hắc Nham một kích thắng lợi đang định tiếp tục động thủ, Nhiếp Vân vội vàng ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.