Vô Tận Đan Điền

Chương 1971: Tiểu liên minh




Có được các loại thiên phú Địa Hành sư, Ẩn Nặc sư, Phòng Ngự sư, chỉ cần cẩn thận, cho dù người khác muốn giết hắn cũng khó, lại nói, hắn cũng không phải chờ bị người giết, tuy thực lực kém người lĩnh ngộ sáu trăm Đại Đạo, bảy trăm Đại Đạo một đoạn, nhưng bàn về bảo vệ tánh mạng, sát nhân, sợ rằng bọn hắn cũng không bằng.
- Đại nhân, nếu như ngươi xác định muốn ghi danh, hiện tại phải đi rồi, bằng không thì cũng chỉ có thể đợi ngày mai khảo hạch!
Nữ hài thấy Nhiếp Vân nói chuyện với hạ nhân, một mực không có quyết định, nhịn không được nhắc nhở một câu.
- Đi thôi!
Hất ống tay áo, Nhiếp Vân không nói thêm lời.
- Mời qua bên này!
Nữ hài vội vàng dẫn đường ở phía trước, hai người một trước một sau đi đến chỗ sâu trong Tà Nguyệt các, chỉ chốc lát liền biến mất ở trước mặt mọi người.
- Chủ nhân...
Thấy Nhiếp Vân không nghe hắn nói, trực tiếp ly khai, Tiểu Linh lo lắng nói vọng theo.
- Không cần lo lắng, ca ca khẳng định không có việc gì!
Thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Đồng có chút im lặng, thằng này thân là khí linh của ca ca, sao đối với chủ nhân một chút lòng tin cũng không có?
- Không có việc gì? Ngươi là không biết Bách Nhân Đảo nguy hiểm...
Tiểu Linh lắc đầu, liếc nhìn Nhiếp Đồng, thấy ánh mắt hắn trầm tĩnh, không có chút lo lắng nào, thậm chí ngay cả gợn sóng cũng không có, nhịn không được nghi hoặc... Chủ nhân thật là thân ca ca của ngươi sao?
Ai bái kiến thân ca ca đi tham gia thí luyện chỉ có 3% tỉ lệ còn sống, với tư cách đệ đệ một chút cũng không lo lắng sao?
Trong nháy mắt, Tiểu Linh đối với Nhiếp Đồng sinh ra oán khí cực lớn.
- Ách?
Nhiếp Đồng cảm ứng được cổ oán khí này, gãi gãi đầu, vẻ mặt mê hoặc... mình lúc nào đắc tội thằng này rồi hả?
Trước mắt lóe lên hào quang, Nhiếp Vân mở to mắt, phát hiện mình xuất hiện ở trên một đảo nhỏ tràn đầy cây cối.
Tuy trước kia nói đảo này không lớn, nhưng bằng vào thực lực bây giờ căn bản nhìn không tới cuối cùng, đập vào mắt chỉ là màu xanh lá rậm rạp, một hồi gió biển thổi vào, hoa hoa tác hưởng, mang theo cảm giác mát lạnh.
- Quả nhiên không ở phụ cận Đại Mạc thành...
Cảm nhận được độ ấm ở đây, Nhiếp Vân lập tức hiểu được.
Chỉ sợ lần này truyền tống khoảng cách không ngắn, Đại Mạc thành là mùa hạ, mặt trời nóng bức, mà ở đây không khí mát lạnh, rõ ràng đã đến trời thu, thời gian nháy con mắt truyền tống khoảng cách xa như vậy, thân thể không có chút không khỏe, xem ra đại năng kiến tạo truyền tống trận này, thật không đơn giản.
Vèo!
Đang suy tư, ý định tìm chỗ cao, nhìn xem diện tích hòn đảo một chút, đột nhiên lỗ tai khẽ động, một đạo hàn mang lóe lên.
- Nguy rồi!
Trong nội tâm rùng mình, dưới chân Nhiếp Vân khẽ động.
Vèo... chui vào dưới đất, biến mất vô tung vô ảnh.
Vừa tới chỉ chú ý quan sát hoàn cảnh, đã quên nơi này tràn ngập nguy cơ, nếu một trăm tên chỉ còn ba mới tính thông qua, người đi tới nơi này, nhất định sẽ ra tay! Mà dễ dàng đánh lén nhất, rất rõ ràng là vừa vặn truyền tống tới.
Loại người này từ địa phương an nhàn truyền tống tới, trong nội tâm còn không có hình thành không khí khẩn trương, mà sinh tử thường thường ở trong nháy mắt ngắn ngủi này là có thể hoàn thành.
- Người đâu?
Nhiếp Vân mới từ tại chỗ biến mất, mấy đạo quang ảnh liền từ xa bắn tới, nham thạch cách đó không xa nổ vang, vỡ vụn, mấy cây châm nhỏ tản mát ra hào quang màu u lam, đâm vào ở phía trên, làm cho người nhìn qua phát lạnh.
Độc châm!
Hơn nữa nhìn tốc độ cùng lực lượng của độc châm, đừng nói Tru Thiên cảnh sơ kỳ, cho dù Tru Thiên cảnh đỉnh phong lĩnh ngộ sáu trăm, bảy trăm Đại Đạo dính vào, cũng sẽ lập tức đánh mất sức chiến đấu, triệt để tử vong.
Sưu sưu sưu!
Ba bóng người xuất hiện, một người trong đó cầm một ống đồng thật nhỏ, độc châm đúng là từ trong đó phóng ra.
- Người này cổ quái, hẳn là Địa Hành chi thuật, chẳng lẽ lại lĩnh ngộ Địa Hành chi đạo?
Người cầm trong tay ống đồng nhìn thoáng qua mặt đất dưới chân, sắc mặt trầm thấp.
Trong nháy mắt biến mất, tuyệt đối là Địa Hành chi thuật. Đây chính là Đại Đạo bài danh 167, tuy người lĩnh ngộ thực lực không thể tăng mạnh, nhưng ở chỗ này, tương đương có được vốn liếng bảo vệ tánh mạng, muốn giết hắn, trừ khi rất nhiều người đào đất chặn đường, hai ba người căn bản đuổi không kịp.
- Hẳn là một loại thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, Địa Hành Đại Đạo nào có dễ dàng lĩnh ngộ như vậy? Yên tâm đi, chúng ta trước giết những người khác, chờ chỉ còn lại hắn, Bách Nhân Đảo sẽ tự động bức hắn ra!
Người thứ hai cười lạnh.
- Bức hắn ra? Có ý tứ gì? Người cầm trong tay ống đồng tựa hồ cũng không rõ ràng lắm, có chút nghi hoặc.
- Tuy Bách Nhân Đảo không hạn chế thời gian, nhưng vì phòng ngừa có người một mực ẩn núp không ra chiến đấu, không cách nào hoàn thành khảo hạch, sẽ xuất hiện trận pháp cưỡng chế can thiệp! Cưỡng chế can thiệp này rất đơn giản, là tập trung những người còn lại ở chung một chỗ, không cách nào trốn tránh ẩn núp. Chỉ có thể chính diện chém giết!
Người thứ hai giải thích:
- Nếu như không phải như vậy, một ít người am hiểu che dấu, vừa đến phát hiện cực kỳ nguy hiểm, che dấu mười năm tám năm, còn làm sao khảo hạch?
- Như thế a... Nếu là như vậy liền đơn giản, đi thôi! Trước giết những người khác!
Người cầm ống đồng nhẹ gật đầu.
Hắn nói rất đúng, nếu có người có không gian thần binh, ẩn thân trong đó, tu luyện mười năm tám năm cũng không đi ra, ai có thể tìm được? Tìm không thấy chẳng lẽ Bách Nhân Đảo khảo hạch không chấm dứt? Như vậy một năm cũng khảo hạch không được mấy Tà Nguyệt tướng sĩ.
- Đi!
Ba người biết rõ có được năng lực Địa Hành, không phải bọn hắn hiện tại có thể bắt lấy, lúc này thương nghị thoáng một phát, xoay người rời đi.
Hô!
Bọn hắn vừa đi, Nhiếp Vân từ tại chỗ chui ra.
- Còn có liên hợp chung một chỗ, xem ra Bách Nhân Đảo này hoàn toàn chính xác so với tưởng tượng còn muốn khó khăn!
Nhìn mấy người biến mất, ánh mắt của Nhiếp Vân ngưng trọng.
Bách Nhân Đảo cuối cùng yêu cầu sống sót ba người, chấm dứt khảo hạch, cho nên có ít người kết bạn khảo hạch, liên hợp đánh lén người khác.
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng không phải chỉ có một Bách Nhân Đảo, truyền tống cũng là tùy cơ hội, mặc dù người đồng thời khảo hạch, dù đồng thời truyền tống hai người, cũng chưa hẳn có thể truyền tống đến một đảo, xác suất cũng rơi vào một đảo, chỉ sợ không bằng một phần vạn.
Tỷ lệ nhỏ như vậy, muốn ba người nhận thức gặp nhau, khẳng định rất khó, cho nên ba người này là sau khi tới đảo mới nhận thức và kết minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.