Vô Tận Đan Điền

Chương 1962: Tà Nguyệt Chí Tôn Vực (Thượng)




Không có trả lời hắn kỳ quái, thân thể khẽ động, tay Nhiếp Vân khẽ vẫy, trước mặt xuất hiện một đạo Linh Hồn Trường Hà, nhẹ nhàng trảo một cái, niết Vương Thạch ở trong lòng bàn tay.
- Vẫn là trước phục sinh Di Tĩnh!
Di Tĩnh đối với hắn có tình có nghĩa, trước sau hai lần vì hắn mà chết, vốn cho là ở Linh giới có thể có phương pháp cứu chữa sống, lại thủy chung không có thành công, hiện tại biết rõ linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch có thể cứu sống người, cái thứ nhất nghĩ đến đúng là nữ hài tính cách dã man, lại trọng tình trọng nghĩa này.
Về phần những người khác... Tà Nguyệt Chí Tôn Vực chắc hẳn có thể tìm được càng nhiều Hồn thạch nữa, dù khó tìm kiếm, lại nguy hiểm, cũng không chối từ.
Trong lòng có mục tiêu, Nhiếp Vân điều chỉnh trạng thái một hồi, trong óc không linh, thiên phú Linh Hồn Sư vận chuyển, Linh Hồn Trường Hà xuất hiện lần nữa.
Làm sao phục sinh người hồn phi phách tán, sau khi tu luyện thiên phú Linh Hồn sư tới hình thái thứ năm, hắn đã hoàn toàn minh bạch, trong miệng quát nhẹ ngôn ngữ Hồn Tộc kỳ quái, Linh Hồn Trường Hà ở trên bầu trời chậm rãi chấn động.
- Ta là Linh Hồn Chi Chủ vĩ đại nhất, mệnh lệnh Di Tĩnh yên lặng ở trong Linh Hồn Trường Hà, một lần nữa tạo thành hồn phách, Niết Bàn trọng sinh...
Ầm ầm!
Nương theo thanh âm của hắn to rõ vang lên, Linh Hồn Trường Hà càng chấn động càng lợi hại, một cổ khí lưu vô hình chậm rãi hội tụ, dần dần hình thành một bóng người xinh đẹp.
Bóng người từ hư ảo, dần dần trở nên ngưng thực, mà linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch thì dần dần nhỏ đi, giống như Nhiếp Vân làm vậy đang không ngừng tiêu hao lực lượng đặc thù trong khoáng thạch.
Rất nhanh, khoáng thạch hóa thành một đoàn khói bụi triệt để biến mất, bóng người hư ảo cũng triệt để trở nên ngưng thực, làn da bóng loáng, ngọc phong đứng vững... ở trên không trung chấn động, rơi xuống.
- Ta đây là ở đâu?
Bóng người kia không mảnh vải che thân, hoàn mỹ như hài nhi.
Di Tĩnh phục sinh!
- Di Tĩnh!
Tay khẽ vẫy, một bộ y phục xuất hiện ở trên người nữ hài, Nhiếp Vân thả người đi vào nàng trước mặt, trong nội tâm kích động.
- Nhiếp Vân? Ngươi... ta sống lại?
Di Tĩnh vốn sững sờ, lập tức từng màn trước lúc tử vong chảy xuôi trong đầu, liền hiểu được.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Đa tạ!
Tuy không biết phục sinh hao tốn cái giá lớn như thế nào, nhưng Di Tĩnh biết rõ, khẳng định xa xỉ, tràn đầy cảm kích.
- Ta nên cảm tạ ngươi, nếu như không phải ngươi, ta đã sớm chết rồi!
Khẽ cười một tiếng, ôm nữ hài vào trong ngực.
Hắn và ca ca của nàng là đối đầu, nữ nhân này lại hai lần cứu mình, phần chân tình này, sớm đã cắm rễ ở trong nội tâm, không cách nào xóa đi.
- Thực lực ngươi bây giờ quá yếu, đây là một ít tài nguyên tu luyện cần có, tranh thủ sớm ngày đột phá, đạt tới Tru Thiên cảnh!
Nhẹ nhàng phất một cái, trước mặt nữ hài xuất hiện một đống tài nguyên, Nhiếp Vân cười nói.
Trước khi Di Tĩnh chết, chỉ là Đoạt Thiên Tạo Hóa đệ lục trọng, cách Tru Thiên cảnh hiện tại chênh lệch thật sự nhiều lắm, bằng vào thực lực của Nhiếp Vân, có thể lần nữa chế tạo cho nàng một bộ thân thể, thừa nhận lực lượng càng mạnh hơn nữa, trực tiếp biến thành cao thủ Tru Thiên cảnh, nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Thứ nhất, luyện chế thân thể khẳng định không linh hoạt bằng bản thể! Thứ hai, luyện chế thân thể tương đương giam cầm tu vi, trừ khi luyện chế lại, nếu không rất khó có đột phá! Lại nói, hiện tại cảnh giới linh hồn của nàng quá yếu, mặc dù cho một thân thể cường hãn cũng không cách nào khống chế.
- Tru Thiên cảnh?
Di Tĩnh không hiểu ra sao.
- Ngươi lập tức sẽ biết...
Ngón tay điểm một cái, một tia trí nhớ từ ngón tay của Nhiếp Vân tiến vào trong óc đối phương.
Loại phương pháp truyền tống trí nhớ này yêu cầu linh hồn người truyền tống cực kỳ cao. Hơn nữa cần đối phương cực kỳ tín nhiệm hắn mới có thể hoàn thành.
Hai điều kiện này đều có đủ, Nhiếp Vân thời gian nháy con mắt liền đưa tới tất cả trí nhớ sau khi Di Tĩnh chết.
- Tru Thiên cảnh... Nguyên lai ngươi đã trải qua nhiều như vậy...
Thì thào tự nói, Di Tĩnh nhìn về phía Nhiếp Vân, trong đôi mắt đẹp mang theo kính sợ cùng sùng bái.
Nàng sớm biết thiếu niên trước mắt này bất phàm, hi vọng hắn là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, lại không nghĩ rằng, hắn chẳng những là anh hùng, còn vượt ra nàng tưởng tượng.
- Yên tâm đi, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi...
Nghĩ đến người trong lòng thành tựu như thế, Di Tĩnh gật đầu, trong nội tâm âm thầm thề.
Tính cách nàng ham chơi, khó có thể quyết tâm tu luyện, chính bởi vì như thế, Di Hoa đối với nàng không thể làm gì, mà bây giờ, vì đuổi theo bước chân người trong lòng, nàng tình nguyện cố gắng tu luyện.
Thấy bộ dáng rất nghiêm túc của nàng, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Nàng phục sinh lần nữa, Nhiếp Vân hoàn thành một tâm nguyện trong lòng, nhẹ nhàng thở ra, cùng Tiểu Linh lần nữa vòng vo vài vòng ở trong Thiên Huyền điện.
Thiên Huyền lão nhân cho rằng cường giả chính thức dựa vào là bản thân, cho nên Thiên Huyền điện không có lưu lại quá nhiều bảo vật.
Dù vậy, Nhiếp Vân cũng cảm thấy rất thỏa mãn, đi dạo xong cả Thiên Huyền điện, lợi dụng tài nguyên khoáng sản luyện chế Cổ Long Chu cùng Thự Quang Kiếm lại lần nữa, thẳng đến cả hai đạt tới thượng phẩm Hỗn Độn thần binh đỉnh phong, lúc này mới dừng tay.
Lúc này thời gian cũng đi qua vài ngày, lực lượng của Chúa Tể ấn phù biến mất từ lâu, một người một kiếm, lặng yên không một tiếng động tiến nhập Tà Nguyệt Chí Tôn Vực.
................................................
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, Đại Mạc thành.
Hai thanh niên đi ở trên đường phố, nhìn dòng người chen chúc trước mắt.
- Ca ca, Tà Nguyệt Chí Tôn Vực thật lợi hại a! Người bình thường nhất rõ ràng đều là Xích Thiên cảnh... Tru Thiên cảnh sơ kỳ ở chỗ này chỉ là kế cuối?
Nhiếp Đồng trừng lớn hai mắt.
Hắn đã thuận lợi xuất quan, thành công đột phá bình cảnh đạt tới Tru Thiên cảnh sơ kỳ.
Vốn tưởng rằng loại thực lực này, ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực ít nhất có thể ở trình độ trung bình, kết quả lại bất đắc dĩ phát hiện, ở thế giới này, Tru Thiên cảnh sơ kỳ chỉ là kế cuối, chỉ có đạt tới đỉnh phong mới tính toán chân chính có địa vị.
So sánh với nơi đây, trước kia Thiên Địa Lục Đạo, thậm chí Đại Hiên Hỗn Độn giới, đều giống như thâm sơn cùng cốc.
- Thực lực cường thì thôi, mấu chốt là không gian áp bách ở nơi này không khỏi quá lớn a, đừng nói thực lực, tinh thần của ta chỉ có thể lan tràn phương viên hơn 100m...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.