Vô Tận Đan Điền

Chương 1959: Bảo vật (Thượng)




Khẽ cười một tiếng, dưới chân Nhiếp Vân dùng sức.
Choảng!
Đầu của Phục Nguyên lập tức nổ tung, sử dụng Chúa Tể ấn phù ẩn chứa lực lượng như phong bạo lan tràn.
Thẳng đến sắp chết, hắn cũng không tin một tiểu tử chỉ có Tru Thiên cảnh sơ kỳ, làm sao có thể lĩnh ngộ Thiên Đạo bài danh phía trên nhiều hơn hắn.
- Chết rồi...
- Phục Nguyên chết rồi?
Một màn này rơi vào trong mắt mọi người Kim Diệp thương đoàn, cả đám đều điên rồi.
Vốn bọn hắn cho rằng Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù đã vô địch dưới Chúa Tể, không còn đối thủ, nằm mộng cũng không nghĩ đến, thiếu niên trước mắt này, nhẹ nhõm liền nghiền áp hắn, tiện tay giết chết!
- Cái này... Không có khả năng!
Chúa Tể ấn phù là căn bản của Kim Diệp thương đoàn bọn hắn, chỉ có một tấm, mạo hiểm sử dụng là muốn đạt được càng nhiều bảo vật nữa, nằm mơ cũng không nghĩ đến hiệu quả gì cũng không có đạt tới, ngược lại người sử dụng tử vong.
- Không có vì cái gì cả, muốn giết người khác, thì phải có chuẩn bị bị người khác giết chết, mạnh được yếu thua, ai thực lực mạnh, người đó có quyền nói chuyện, đây mới là vương đạo!
Ở trong tiếng hừ lạnh, bàn tay của Nhiếp Vân trảo một cái, một lão tổ của Kim Diệp thương đoàn bị nắm qua.
- Thông đạo tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực ở đâu!
Ngón tay điểm một cái, một đạo huyền ảo tiến vào trong óc đối phương, ngay sau đó một đạo tin tức hữu dụng lan tràn ra, tiến vào lòng bàn tay.
- Rất tốt!
Tiêu hóa tin tức, Nhiếp Vân lộ ra mỉm cười.
Quả nhiên là thông đạo tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, chỉ cần xuôi theo lộ tuyến đi về phía trước, dùng không được bao lâu liền có thể đi vào vị diện kia.
- Giữ lại các ngươi không có ý nghĩa gì, có thể đi chết rồi!
Quay đầu, con mắt nhìn về phía mọi người còn lại của Kim Diệp thương đoàn, mấy đạo lực lượng cường đại oanh kích mà đi, những cường giả quát tháo Đại Hiên Hỗn Độn giới này ngay cả phản ứng cũng không kịp, toàn bộ nổ thành thịt nát, hồn phi phách tán, triệt để tử vong.
Những người này dám xếp đặt thiết kế hắn, đối với hắn sinh ra sát cơ, liền không cần phải lưu lại.
Nhổ cỏ không trừ gốc, qua gió xuân lại mọc, không giải quyết tai hoạ ngầm, phiền toái chỉ là mình.
- Ngươi... Ngươi thật là Nhiếp Vân?
Hết thảy kết thúc, tất cả mọi người của Kim Diệp thương đoàn bị đánh chết, lúc này Sư Viện Viện mới kịp phản ứng, dùng sức dụi mắt, không thể tin được mình chứng kiến hết thảy.
Tuy nàng biết Nhiếp Vân không kém, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lợi hại như vậy!
Một người tiêu diệt toàn bộ Kim Diệp thương đoàn? Hắn... Làm sao làm được.
- Ngươi đứng lên đi!
Không để ý tới mọi người khiếp sợ, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười, ngón tay điểm một cái, một đạo Mộc Sinh chi khí dũng mãnh vào trong cơ thể Phạm Trấn.
Phạm Trấn vốn hấp hối tùy thời sẽ chết, thời gian nháy con mắt liền khôi phục lại, có chút mê hoặc đứng dậy, tựa hồ đến bây giờ còn không có minh bạch chuyện gì xảy ra.
- Tốt rồi, chư vị, các ngươi được cứu trợ, Kim Diệp thương đoàn sẽ không tìm phiền toái nữa, nhanh trở về đi!
Nhẹ nhàng phất một cái, thanh trừ toàn bộ trận pháp mà Kim Diệp thương đoàn lưu lại, một quyền oanh kích, Hỗn Độn khí lưu lập tức xuất hiện một thông đạo ổn định.
Cuối thông đạo đúng là Đại Hiên Hỗn Độn giới.
Sử dụng Chúa Tể ấn phù, có thể du lịch Hỗn Độn, tuy không thể thuấn di, nhưng có thể ở trong đó mở ra thông đạo, tốc độ nhanh để cho người tức lộn ruột.
- Được cứu rồi...
Những tài tuấn này đều vì bảo tàng mà đến, kết quả bảo tàng không có lấy tới, còn xém chết mất, giờ phút này tất cả đều có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nhìn về phía Nhiếp Vân cả đám tràn đầy cảm kích, đồng loạt đứng dậy, bay về phía thông đạo.
Bọn họ đều biết Nhiếp Vân làm như vậy là hạ lệnh trục khách, tuy trong nội tâm hâm mộ, lại không ghen ghét, nhao nhao ly khai.
Rất nhanh, chỉ còn lại Sư Viện Viện cùng Mã Nhã công chúa.
- Nhiếp Vân, có phải ngươi phải ly khai Đại Hiên Hỗn Độn giới hay không?
Tựa hồ đã biết cái gì, Sư Viện Viện nhìn qua, thần sắc ảm đạm.
- Sau này còn gặp lại!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Ta... Có thể cùng ngươi ly khai hay không?
Nói chuyện không phải Sư Viện Viện, mà là Mã Nhã công chúa.
Không biết vị công chúa này nghĩ cái gì, khẽ cắn chặt cặp môi đỏ mọng, mặt mũi tràn đầy do dự.
- Không cần, ta không quen dẫn người, dẫn người cũng phiền toái, các ngươi đi thôi. Gặp mặt là hữu duyên, hai kiện Hỗn Độn thần binh thượng phẩm này, tiễn đưa các ngươi làm lễ vật. Mời trở về đi!
Hắn cũng không hy vọng mang người nào, cho dù Sư Viện Viện, Mã Nhã công chúa đều là cường giả Tru Thiên cảnh, nhưng đối với thế giới càng cao mà nói, vẫn quá yếu.
Bàn tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo thanh phong ôn hòa thổi qua, trong tay hai người nhiều ra một kiện Hỗn Độn thần binh thượng phẩm.
Đây là lúc Nhiếp Vân xông cửa đạt được, vốn cảm thấy cực kỳ trân quý, nhưng sau khi luyện hóa Thiên Huyền điện, liền có chút chướng mắt, tuy hai người này một đường không cho hắn quá nhiều trợ giúp, nhưng gặp nhau tức là duyên, tặng đồ vật đại biểu duyên sinh duyên diệt, duyên phận đã hết, không cần phải dây dưa nữa.
Duyên phận, khó có thể kể ra, tương tự Nhân Quả của Phật gia nói, nếu như không chặt đứt tia duyên phận này, đối với về sau tu hành sẽ có ràng buộc.
Tặng thần binh, Nhiếp Vân cảm thấy linh hồn càng thêm sạch sẽ, thuần khiết, tuy thực lực không có bất kỳ tăng trưởng, lại càng thêm thông thấu, nhận thức đối với vũ trụ cùng Hỗn Độn hải dương càng thêm rõ ràng.
- Chúng ta...
Sư Viện Viện cùng Mã Nhã công chúa còn muốn nói điều gì, Nhiếp Vân lần nữa phất tay.
Hai người lập tức bị một trận gió lốc bao khỏa, dọc theo thông đạo bay đi, thời gian nháy con mắt liền rơi vào Đại Hiên Hỗn Độn giới.
- Tốt rồi, nên lấy Thiên Huyền điện đi rồi!
Đưa tất cả mọi người đi, nhẹ nhàng khẽ động, Nhiếp Vân nhảy ra Băng Phách Hồn Yên, nhìn cung điện cực lớn trước mắt, mỉm cười.
Ầm ầm!
Cung điện đung đưa, thời gian nháy con mắt liền thu nhỏ lại, hóa thành một đạo quang mang chui vào thân thể hắn.
Hỗn Độn hải dương ở chung quanh bởi vì cung điện thu nhỏ lại mà bắt đầu kích động, ở nguyên chỗ tạo thành một hắc động thật lớn, vô số Hỗn Độn khí lưu giống như triều tịch kích động, nếu như lúc này có cường giả Tru Thiên cảnh đi ngang qua, tuyệt đối sẽ bị triều tịch chèn chết, không lưu một tia dấu vết.
Thiên Huyền điện thật sự quá mạnh mẽ, mặc dù bản thân Hỗn Độn hải dương, cũng không thể không thừa nhận sự hiện hữu của nó, đột nhiên bị lấy đi, dẫn phát Hỗn Độn triều tịch, chỉ sợ không có vạn năm là rất khó triệt để bình phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.