Vô Tận Đan Điền

Chương 1909: Cao điệu (Trung)




- Bất kể thân phận gì, khẳng định không đơn giản, là tồn tại chúng ta không đắc tội nổi.
Lộ Vạn Cừu từ khi xuất hiện cho tới lúc tử vong chưa tới mười giây, thủ đoạn của U Liên chấn nhiếp rất nhiều người, sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi.
- Rốt cuộc ngươi là người nào?
Lộ Công Huyền cảm thấy sợ hãi.
Cường giả Xích Thiên Cảnh, cho dù tại Lạc Huyền Tông cũng là tồn tại cấp bậc Thái Thượng trưởng lão, tại sao lại chạy tới nơi này?
- Vị bằng hữu kia, ngươi có được người hầu Xích Thiên Cảnh, không phải là hạng người vô danh, có thể xưng tên ra!
Gia chủ Liễu gia Liễu Hồng Nhan tiến về phía trước một bước, cất cao giọng nói.
Hắn còn chưa nói hết lời, U Liên đã tát một cái.
Lạch cạch!
Liễu Hồng Nhan nằm trên mặt đất, huyết dịch phun trào.
- Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách hỏi tên chủ nhân của ta? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!
U Liên hừ lạnh.
- Việc này...
Quá bá đạo!
Quá kiêu ngạo!
Đây chính là tộc trưởng Liễu gia của tứ đại gia tộc, bởi vì hỏi tên đã bị đánh bay, quá lợi hại.
Đây mới thực sự là cường giả.
Trong nháy mắt người xem náo nhiệt dưới đài sinh ra ánh mắt nóng rực.
Sùng bái cường giả, bất cứ nơi nào cũng không ngoại lệ.
- Bằng hữu, được thì tạm tha người, tuy Xích Thiên Cảnh sơ kỳ không kém nhưng trong cửu đại tông môn chúng ta cũng không ít, ra tay đối phó tiểu bối, đúng là không đặt Lạc Huyền Tông chúng ta vào trong mắt.
Đúng lúc này một giọng nói bình thản vang lên, âm thanh to rõ giống như xuyên phá hư không tới nhưng người không thấy đâu.
- Là hư không truyền âm!
- Chỉ sợ cường giả nói chuyện còn ở xa ức vạn dặm, bằng vào đại năng lực truyền âm tới.
- Là Lạc Huyền Tông Thái Thượng trưởng lão Lộ Châu!
- Nghe nói đã đạt tới Xích Thiên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong!
- Đoán chừng hắn biết rõ chuyện này nên cố ý truyền âm đến, cường giả Xích Thiên Cảnh tự mình lên tiếng, đoán chừng ba người này sắp không may.
Nghe được tiếng nói này, tất cả mọi người vốn sững sờ, sau khi quan sát chung quanh nhưng không thấy người này, lúc này mới nhớ tới một chuyện sau đó mở to mắt ra nhìn.
Hư không truyền âm chi thuật, trong truyền thuyết chỉ có cường giả Xích Thiên Cảnh mới có thể thi triển, mặc dù cách xa nhau ức vạn dặm, cách không đối thoại giống như ngồi trước mặt.
Lạc Huyền Tông Thái Thượng trưởng lão Lộ Châu mở miệng nói chuyện, nói rõ chuyện này náo lớn, xem ra hắn bất mãn với vị thiếu gia kia.
- Thái gia gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, phải giết tất cả người này, bọn chúng bỏ qua uy nghiêm của Lạc Huyền Tông, dám động thủ với ta, đúng là tội ác tày trời.
Nghe được lời nói này, sắc mặt mọi người trở nên khó coi, Lộ Công Huyền hưng phấn thét lên nói với trời cao.
- Mẹ nó nói nhảm quá đi!
Lời còn chưa dứt, một chưởng đánh một cái, gương mặt và đầu của hắn nổ tung.
Nhiếp Đồng vẫn không lên tiếng đã đi tới.
- Ngươi dám động thủ với ta...
Cường giả Tiên Quân nắm giữ thân thể bất tử, đầu nổ tung, nhưng vẫn không trực tiếp chết đi, mà một lần nữa hội tụ thân thể, trợn to hai mắt, không thể tin được.
Thái gia gia đã lên tiếng, đồng thời phô bày tu vi, gia hoả này còn dám động thủ, lẽ nào không muốn sống nữa sao?
Trên thế giới này lại còn có người dám đối nghịch Lạc Huyền Tông, đến cùng là người nào?
Phải biết Lạc Huyền Tông không chỉ Thái gia gia là cường giả Xích Thiên cảnh, còn có cường giả Xích Thiên cảnh trung kỳ!
Động tác của Nhiếp Đồng, không chỉ là hắn phát rồ, tất cả mọi người thấy cảnh này cũng sắp hôn mê.
Đối phương không lên tiếng thì thôi, đã cho thấy thân phận, còn động thủ, quả thực chính là coi đối phương như không có gì, chính là tiết tấu vẽ mặt!
- Đáng ghét! Các ngươi rốt cuộc là ai? Được ai ra lệnh! Mặc dù Lạc Huyền Tông chúng ta không phải mạnh nhất Cửu Thiên giới, nhưng cũng không phải trái hồng mềm mặc người tùy tiện nắm...
Hư không xa xa, Lộ Châu không nghĩ đến Nhiếp Đồng sẽ cực đoan như thế, trực tiếp động thủ, tức giận đến một hơi không tới, lên tiếng gào thét, không gian kích động, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lại.
Cường giả Xích Thiên cảnh giận dữ, thiên địa cũng vì đó lay động.
Dưới đài cao, tựa hồ mọi người cảm nhận được vị cường giả kia tức giận, từng cái từng cái sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Mặc dù đối phương tức giận không phải nhằm vào bọn họ, nhưng cường giả Xích Thiên cảnh thực quá lợi hại, lửa giận thiêu đốt, không gian sẽ bị hòa tan, căn bản không phải bọn họ có thể chống cự!
- Lộ Châu... Lần này Trần gia thật xong...
Trần gia tộc trưởng Trần Ngạo Huyền sắc mặt khó coi, liên tục lùi về sau, nếu như cường giả Xích Thiên cảnh của Lạc Huyền Tông không tham dự, Trần gia bọn họ còn có thể chống lại một chút, một khi tham dự, bọn họ chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ!
- Cùng tiểu tử này phí lời nhiều như thế làm gì, ngươi đã đến, ta giúp ngươi đi!
Không để ý tới mọi người giật mình, đối mặt Lộ Châu rít gào, Nhiếp Đồng lắc đầu một cái, khinh bỉ liếc nhìn, đột nhiên đưa tay về phía trước.
Ầm ầm!
Bàn tay của hắn như trong nháy mắt đột phá không gian, thời gian hạn chế, không biết kéo dài tới nơi nào. Không gian phương xa liên tục sụp xuống, - Haizz- một tiếng, một bóng người bị hắn vồ tới, nắm ở trong lòng bàn tay, liều mạng giãy dụa, nhưng không thể làm gì.
- Thái gia gia... Ngươi bắt Thái gia gia... Cái này không thể nào...
Nhìn thấy hắn tóm lấy bóng người, Lạc Cung suýt chút nữa bị dọa chết tươi.
Lão giả ở trong lòng bàn tay đối phương giống như con gà con, đúng là chỗ dựa lớn nhất của hắn, Thái gia gia Xích Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Người khác không biết thực lực của Thái gia gia hắn, nhưng hắn rõ ràng, cho dù trong Cửu Thiên giới, cũng coi như siêu nhất lưu, cường giả đỉnh cao chân chính, hiện tại cường giả như thế ngay cả sức phản kháng cũng không có đã bị bắt tới...
Hiện tại hắn cuối cùng đã rõ ràng... Lần này đụng phải thiết bản, còn là một cái thiết bản rất lớn!
- Chuyện này...
- Bàn tay Phá Toái Hư Không, lan tràn ngàn tỉ dặm cách không chộp Lộ Châu tới?
- Xích Thiên cảnh trung kỳ cũng không làm được, lẽ nào thiếu niên này đã là Xích Thiên cảnh hậu kỳ hoặc đỉnh cao?
Trong nháy mắt xung quanh nghe được cả tiếng kim rơi.
Nhiếp Đồng tiện tay chộp Lạc Huyền Tông Lộ Châu tới, động tĩnh thực sự quá lớn, lúc này kẻ ngu đến đâu cũng rõ ràng, không phải đối phương ngông cuồng, mà là thực lực vượt ra phạm trù bọn họ có khả năng tưởng tượng.
- Tiền bối, vừa nãy là ta có mắt không tròng, có bao nhiêu mạo phạm, xin hãy tha lỗi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.