Vô Tận Đan Điền

Chương 1902: Nguyện làm người hầu (2)




Đúng như lời hắn nói, tìm U Liên Thánh Nhân cũng không phải ỷ vào thực lực cường đại bức bách đối phương, trên thực tế là dùng kinh nghiệm của hắn tìm tới đại thế giới, tìm kiếm biện pháp cứu Đạm Thai Lăng Nguyệt, cũng tìm khởi nguyên của Tu La Vương.
Hiện tại hắn không còn tác dụng, tiếp tục lưu lại bên người cũng không có gì ý nghĩa.
- Đây là...
Tinh thần cảm thụ khí tức đặc thù, sắc mặt U Liên Thánh Nhân càng ngày càng ngưng trọng, ngạc nhiên càng ngày càng mạnh.
Có thể đoán được bằng vào mấy đạo khí lưu này, những đại đạo hắn không lĩnh ngộ thuận lợi, hoàn toàn có thể thông suốt trong ngàn năm và thuận lợi đột phá.
Chỉ bằng vào quan sát đã biết rõ chính mình còn chưa lĩnh ngộ mấy đại đạo, còn hốt bệnh đúng thuốc ban cho khí lưu...
Đột nhiên U Liên Thánh Nhân cắn răng một cái và quỳ rạp xuống đất.
- Hai vị đại nhân có lẽ không có người hầu, U Liên ta nguyện ý làm người hầu của các ngươi, vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh, cũng không trở lại thế giới Ngân Nguyệt!
Tu vi đạt tới cảnh giới của hắn, tất cả ý niệm đều vì gia tăng tu vi lên, muốn tiến thêm một bước, hiện tại cơ hội bày ra trước mặt nên hắn động tâm.
Có thể đoán được, nếu như hôm nay bỏ qua cơ hội này, một lần nữa quay trở lại thế giới Ngân Nguyệt, cho dù tiếp qua trăm triệu năm cũng không có khả năng đột phá Xích Thiên Cảnh trung kỳ, nếu đi theo sau lưng hai người này, nhất định sẽ sống càng thêm đặc sắc, thậm chí đột phá tu vi chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn cũng là quyết định thật nhanh, hắn hiểu rõ nên làm gì và quỳ xuống đất.
- Người hầu?
Nhiếp Vân nháy mắt vài cái.
Nói thật U Liên Thánh Nhân đột nhiên hành động như thế đã làm hắn giật mình.
Bất kể nói thế nào, người trước mắt chính là lão tổ của một thế giới, được hàng tỉ người tôn kính, loại người này có tôn nghiêm và kiêu ngạo của bản thân, hiện tại đột nhiên bỏ được tất cả làm người hầu...
Đổi lại là ai chỉ sợ cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhiếp Vân cũng là người sảng khoái, trong nháy mắt đã hiểu suy nghĩ của đối phương nên cười nói:
- Tốt, nếu như ngươi có thể chịu được cực khổ, tuân thủ nghiêm ngặt bản phận người hầu cũng không sao cả!
Hai người đúng là cần người hầu.
Cũng không thể chuyện gì cũng để đệ đệ Nhiếp Đồng đi làm, loại chuyện này Nhiếp Vân không làm được.
- U Liên hiện ta thề với hỗn độn, chỉ làm người hầu của hai vị đại nhân, sẽ tuân thủ bản phận và không phản bội.
U Liên Thánh Nhân còn tưởng rằng hắn hoài nghi nên thề thốt.
- Tốt!
Nhiếp Vân gật đầu.
Thề với hỗn độn là lời thề vượt qua ước thúc với Tiên Quân rất nhiều, nếu như làm không được sẽ bị hỗn độn trừng phạt.
Chuyện này trước kia U Liên Thánh Nhân từng nói qua.
Kỳ thật với hắn mà nói, đối phương có thề hay không cũng không sao cả, thực lực Xích Thiên Cảnh, tiện tay có thể giết chết, chỉ sợ hắn cũng không kịp phản bội, bản thân mình có cả vạn loại phương pháp làm hắn hồn phi phách tán, triệt để biến mất khỏi thế giới.
- Nhanh lên, nhanh lên, Trần gia tiểu thư ném tú cầu!
- Nghe nói sắp dùng phương pháp này kén rể.
- Ha ha, Trần gia chính là danh môn vọng tộc, là thế lực nhất lưu trong thế giới Cửu Thiên chúng ta, có thể thành rễ hiền của bọn họ, tuyệt đối một bước lên mây, nhanh lên đi, nhanh lên!
Thủ hạ người hầu, ba người vừa đi vào trong thành thị đã nhìn thấy mọi người vội vã tiến lên phía trước, cả đám thần thái hưng phấn.
- Ngươi nghe nói qua Trần gia hay chưa?
Thấy gương mặt người đi đường hưng phấn như thế, Nhiếp Vân quay đầu hỏi.
- Chưa nghe nói qua, trừ cửu đại tông môn, thế giới Cửu Thiên nghe nói còn có bốn đại gia tộc rất lợi hại, có Trần gia hay không thì trước kia ta không nghe ngóng qua nên không rõ.
U Liên gãi gãi đầu.
- Nếu như tứ đại gia tộc có Trần gia, hẳn là thế lực không kém gì cửu đại tông môn, chúng ta đi xem.
Gia tộc truyền thừa có đôi khi còn đáng tin cậy hơn so với tông môn truyền thừa, bởi vì người gia tộc đồng căn đồng nguyên, huyết mạch tương liên còn tin cậy hơn tông môn nhiều.
Ba người cũng không cần nghe ngóng Trần gia ở nơi nào, chỉ cần đi theo đám người về phía trước là được.
Người thế giới Cửu Thiên cường đại hơn thế giới Ngân Nguyệt nhiều, người bình thường cũng có thực lực Thiên Tiên, tại Linh giới Huyền Tiên có thể phong vân một cõi, ở chỗ này tối đa chỉ có thể bán vỉa hè và làm chủ quán.
Không chỉ như thế, bởi vì không gian áp bách cho nên người đồng cấp cũng mạnh hơn người Linh giới, nói cách khác, cùng là Thiên Tiên, nếu như tiến vào Linh giới khẳng định có sức chiến đấu mạnh hơn nữa.
Tuy không thể dùng mắt thường quan sát đẳng cấp huyết thống nhưng từ điểm này có thể nhìn ra đẳng cấp huyết thống tại đây vượt xa Linh giới, sau khi hiểu rõ điểm này Nhiếp Vân càng vững tin Tu La nhất tộc tới từ đại thế giới.
Ba người đều áp chế tu vi, ngoại nhân xem ra chỉ có thực lực Kim Tiên cảnh, cũng không trương dương, cũng không tính quá yếu.
Bởi vì Trần gia huyên náo động tĩnh thật sự quá lớn, đường đi đã kín người, không có biện pháp, Nhiếp Vân đành phải động chút ít thủ đoạn làm mọi người không ngừng tránh lui, lúc này mới có thể đi vào bên trong.
Xuất hiện trước mắt là một quảng trường cực lớn, phía trên là một đài cao sừng sững trên không trung.
Thế giới này không gian ổn định, mặc dù cường giả Vương Tiên cảnh muốn phi hành đều cần tốn hao cái giá lớn, có thể làm đài cao trôi nổi như vậy cũng bỏ ra cái giá xa xỉ.
- Trần gia là danh môn vọng tộc, tiểu thư Trần gia siêu quần xuất chúng, nghe nói càng là mỹ nhân ngàn dặm có một, nghĩ muốn con rể nào mà không được, tại sao phải ném tú cầu?
- Đúng vậy a, ta cũng rất kỳ quái đấy, ngươi xem nhiều người như vậy, tốt xấu lẫn lộn, ném tú cầu vạn nhất để một ít người có ý chí bắt được, chẳng phải Trần tiểu thư cũng phải gả đi?
- Các ngươi biết cái gì... Ta nghe nói Trần gia tiểu thư bị một thiếu tông chủ cửu đại tông môn vừa ý, nàng không muốn gả, mà tên thiếu tông chủ kia danh khí không tốt lắm... Đành phải ném tú cầu, nghe nói mặc cho số phận nhưng thiên ý muốn nàng gả cho ai, nàng sẽ gả cho ai!
- Còn có việc này? Hắc hắc, nếu như ta có thể nhận được tú cầu, đảo mắt trở thành con rể Trần gia, chẳng những có thể ôm mỹ nhân như hoa, còn có thể một bước lên mây, chỉ nghĩ cũng cảm thấy quá tốt...
Trong đám người nghị luận liên tục, không cần nghe ngóng, ba người cũng nghe ra đại khái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.