Vô Tận Đan Điền

Chương 1872: Nửa bước Tru Thiên Cảnh (Thượng)




- Tu La Vương, hôm nay ngươi không có khả năng giết ta, ta cũng không giết ngươi, không bằng như vậy, sau này còn gặp lại.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý đại nghĩa, Nhiếp Vân biết rõ đây là lựa chọn tốt nhất của Thích Già Phật tổ, cũng là biện pháp tốt nhất phong ấn Tu La Vương, cũng không cự tuyệt tuyệt, hắn vận dụng hai kiếm sau đó lui về phía sau.
Hắn đi tới trước mặt đám người Tu Du Tẩu, hắn lập tức vung tay thu bọn họ vào trong nạp vật đan điền.
- Ta thấy chúng ta nên giải quyết ân oán vào hôm nay đi thôi.
Tu La Vương không biết mục đích của bọn họ, còn cho rằng Nhiếp Vân bởi vì sợ hãi đào tẩu, hắn vung cốt kiếm chém xuống.
Đám người Nhiếp Vân kiêng kị hắn, cảm thấy tốc độ tu luyện của hắn nhanh, hắn càng kiêng kị Nhiếp Vân, gia hỏa trước mặt tấn cấp còn nhanh hơn hắn nhiều.
Tu La Vương là siêu cấp cường nhân tung hoành vô số kỷ nguyên giới, hắn sống không biết bao lâu, biết rõ nuốt cái gì mới có thể trợ giúp gia tăng tu vi bản thân, có thể tấn cấp bao nhiêu, vô số trí nhớ và kinh nghiệm nhưng không thể vượt qua thiếu niên trước mắt, hắn làm sao không sợ?
Hắn xem ra, hôm nay chỉ cần không giết Nhiếp Vân, chỉ sợ dùng thời gian không bao lâu đã có thể vượt qua sóng gió, tu vi trực tiếp vượt qua cả hắn.
Hai người kiêng kị lẫn nhau, đều hận không thể lập tức giải quyết ân oán vào hôm nay, cũng không ai muốn buông tha ai, trong tiếng thét dài một đuổi một trốn.
Vốn Nhiếp Vân không nhanh bằng Tu La Vương nhưng mỗi khi hai bên gần đuổi tới gần thì hắn ném ra một viên Nguyên Khí Đạn, tuy thời gian áp súc Nguyên Khí Đạn quá ít, không có uy lực quá lớn nhưng làm Tu La Vương kiêng kị không thôi, cũng không dám tới gần.
Hai người chiến đấu, lần này Tu La Vương có thể chiếm cứ thượng phong, trên thực tế hắn càng biết rõ Nhiếp Vân hoàn toàn có thể kéo hắn đồng quy vu tận.
Kỷ nguyên giới trướcNgũ Trảo Long Hoàng đã làm như thế, thực lực không bằng hắn nhưng có thể kéo hắn cùng vẫn lạc.
Tốc độ hai người cực nhanh, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi đã đi tới trước Phật giới, bàn tay Nhiếp Vân vẽ một cái, hắn xé rách lối đi và tiến vào bên trong.
- Tu La Vương, sau này còn gặp lại!
Nói xong hắn không quay đầu lại mà tiến vào bên trong.
- Đáng giận!
Thấy Nhiếp Vân nhảy vào Phật giới, Tu La Vương dừng lại, sắc mặt âm tình bất định, không biết nghĩ cái gì.
Ở trong hỗn độn hắn chiếm ưu thế lớn, ở trong lục đạo hắn không mạnh hơn Nhiếp Vân bao nhiêu, nếu như đối phương tăng thêm Đạm Thai Lăng Nguyệt, hắn muốn chiến thắng là không có khả năng.
- Tốt, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi trong Phật, ngươi nắm chắc bài, chẳng lẽ ta không có át chủ bài?
Đột nhiên trong mắt Tu La Vương bắn ra hào quang âm lãnh, hắn theo sát sau lưng Nhiếp Vân tiến vào trong Phật giới.
Bầu trời Phật giới bị xé rách, linh khí bức người, Tu La sát khí cực kỳ mỏng manh, Nhiếp Vân vừa tiến vào bên trong đã thả đám người Tu Du Tẩu ra ngoài.
- A di đà phật, ta đi chuẩn bị, làm phiền Nhiếp Vân thí chủ!
Thích Già Phật tổ chắp tay trước ngực, bên ngoài thân có hào quang tỏa sáng.
- Vèo!
Khi bọn họ biến mát, một lát sau phương hướng linh sơn có tiếng chuông vang lên.
- Nhiếp Vân, lần này ta tới giúp ngươi!
Đạm Thai Lăng Nguyệt đi tới cầm tay hắn.
Nhiếp Vân lúc này mới phát hiện lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi.
Xem ra nàng chỉ đứng quan sát chiến đấu vừa rồi nhưng không thoải mái chút nào, sâu trong nội tâm đầy khẩn trương.
- Yên tâm đi, tà bất thắng chính, chúng ta nhất định có thể chém giết Tu La Vương, cứu đệ đệ của ta ra!
Nhiếp Vân cười an ủi một câu, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Vậy sao? Ta thực muốn xem ngươi làm thế nào đánh chết ta.
- Tu La sát đạo!
Tu La Vương lăng không đi tới, Tu La cốt kiếm chấn động bắn ra từng đạo hào quang màu đỏ, mỗi một đạo hào quang giống như Tu La khát máu, chúng như hạt bụi rậm rạp bao phủ Nhiếp Vân vào trong.
Tu La chủ tu sát đạo, một kiếm này phù hợp với bổn ý, la một kiếm diệt thế cực manhj.
- Thiên kinh địa vĩ, nhật nguyệt xuyên không!
- Diệt!
Thân thể Đạm Thai Lăng Nguyệt chấn động và dung nhập vào Thiên Đạo Phật giới, trong tiếng nói lạnh lùng, hai tay nâng lên, một đạo hào quang trắng noãn từ trên trời giáng xuống va chạm với một kiếm ẩn chứa Tu La sát đạo.
- Nhất Kiếm Sáng Tạo!
Nhiếp Vân tiến lên một bước, Thự Quang Kiếm như nắng sớm, hào quang màu trắng bắn ra ngoài, hắn vung vẫy một kiếm đầy sinh cơ.
Trong sinh cơ mang theo sát khí hàn ý, như đâm vào thiên địa, không ai có thể tránh được.
Hủy diệt dễ dàng, sáng tạo khó, hủy diệt chi đạo và sáng tạo chi đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trước kia Nhiếp Vân thi triển kiếm pháp đã lĩnh ngộ sinh cơ, thành công sáng chế Liên Nguyệt kiếm thứ thứ sáu, Nhất Kiếm Sáng Tạo!
Sáng tạo có chứa sinh cơ nhưng trong sinh cơ có tử vong, tử vong này không phải là giết chóc, mà là quy luật tự nhiên sinh lão bệnh tử cho nên không cách nào ngăn cản.
- Chiêu số thật tốt!
Tuy Tu La Vương thân là địch nhân nhưng hắn cảm thấy kiếm pháp cường đại nên tán thưởng một tiếng, sát cơ trong mắt càng mạnh hơn.
Chiến đấu trong thời gian ngắn như thế, đối phương chẳng những gia tăng thực lực mà còn sáng tạo ra kiếm pháp mạnh hơn trước, nếu như để hắn tiếp tục phát triển, chỉ sợ về sau hắn không chịu nổi.
- Tu La Tê Thiên!
Thân thể Tu La Vương cất cao lên, cơ bắp bên ngoài thân thể giống như lân phiến, hình thành khôi giáp màu đỏ, bàn tay cực lớn đánh một trảo và phối hợp với Tu La cốt kiếm làm mặt đất Phật giới sụp đổ.
Oanh!
Lần này chẳng những ngăn cản Nhất Kiếm Sáng Tạo của Nhiếp Vân, càng bức kiếm khí quay về, từ đó làm hắn không cách nào phản kháng.
- Ta muốn thay thượng thiên vận chuyển trật tự, ta muốn thay Hồng hoang mở thuỷ triều!
- Ta muốn chúng sinh đạt được sung sướng!
Đạm Thai Lăng Nguyệt lúc này quát lớn, nàng nói như đại đạo chi âm vang vọng
tâm linh môi người.
Thiên Đạo Phật giới nghe được lời nàng nói, lực lượng vô cùng vô tận không ngừng gia trì thân thể của nàng, làm cho nàng vô cùng cao lớn, nàng như hồng hoang cự nhân khủng bố, nàng đánh ra một chưởng uy lực cường đại có thể hủy diệt thương sinh.
Oanh!
Tu La Vương bị trúng một chưởng và ngã xuống mặt đất, đại địa xuất hiện khe hở lớn hàng tỷ dặm, dung nham, nước biển sôi trào, cả Phật giới lâm vào biên giới hủy diệt.
Thực lực của Thiên Đạo gia trì đã vượt qua cực hạn thế giới, tiện tay một kích cũng làm thế giới bị ảnh hưởng không thể khôi phục, ba người dùng toàn lực đại chiến, càng không thể tưởng tượng, không gian Phật giới vững chắc hơn các thế giới khác cũng không thể chống cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.