Vô Tận Đan Điền

Chương 1845: Hai con đường (1)




- Nếu thật là như vậy, chúng ta cũng có thể lợi dụng.
Trung niên nhân xoa xoa mi tâm, lập tức “Lĩnh ngộ” ý của Tu Du Tẩu, chậm rãi lên tiếng.
- Không phải người Lưu gia đang bị truy nã sao? Tại sao còn dám tới Quân thành, Yến Sơ, ngươi xác định bọn họ là người Lưu gia?
Đột nhiên một lão giả hỏi.
- Có phải người Lưu gia hay không cứ tận mắt nhìn thấy là biết rõ, Lưu Tô, ngươi mời bọn họ tới đây.
Trung niên nhân Yến Sơ khoát tay lên tiếng.
- Vâng!
Yến Lưu Tô đi ra ngoài.
Trong tĩnh thất, Nhiếp Vân Tu Du Tẩu đang thương nghị vấn đề cụ thể, Yến Lưu Tô đã đi tới.
Nghe các chủ Thanh Sơn Các muốn gặp bọn họ, biết rõ chuyện này trên cơ bản đã dựa theo hướng bọn họ muốn mà phát triển, hai người đứng dậy đi theo sau lưng Yến Lưu Tô.
Nhiếp Vân thân là vãn bối tự nhiên đi theo đằng sau Tu Du Tẩu.
Nho giới chú ý lễ nghĩa liêm sỉ, vãn bối tuyệt đối không thể sóng vai với tiền bối, đây là quy định, cũng là lễ nghi phong phạm, ngụy trang người Nho giới mà không làm được điểm này sẽ bị phát hiện.
Quả nhiên Yến Lưu Tô lặng lẽ quan sát không nghi ngờ gì, âm thầm gật đầu.
Lúc này nhanh chóng đi vào trong đại điện.
Nhìn rõ ràng sáu cường giả Vương Tiên cảnh trong đại điện, Nhiếp Vân cũng có phần kinh ngạc.
Trước khi tới vì đề phòng đánh rắn động cỏ cho nên hắn cũng không dùng linh hồn dò xét, cũng không biết một Thanh Sơn Các nho nhỏ lại có nhiều cao thủ như thế.
Đương nhiên những người này trong mắt hắn không phải cao thủ gì, thật muốn ra tay, một phần ngàn giây đã có thể bóp chết toàn bộ.
- Ta từng găp mặt lão tổ Lưu gia một lần, các ngươi là người nào dám mạo danh người Lưu gia?
Vừa thấy được hai người, Yến Sơ đang ngồi ở giữa quát lớn.
- Ngươi trang người Lưu gia? Xem ra các chủ không có ý định hợp tác với chúng ta, ngươi đi tìm người Lưu gia mà ngươi quen biết đi, cáo từ!
Tu Du Tẩu không biến sắc, quay người đi ra ngoài.
- Chậm đã!
Hai người còn chưa rời phòng, Yến Sơ đứng dậy nói:
- Theo như ta được biết, người Lưu gia đều chết hết, ngươi nói các ngươi là người Lưu gia, vu khống, nếu như không có chứng cớ chứng minh, chúng ta thực khó tin tưởng!
- Chứng cớ?
Tu Du Tẩu vẫy tay một cái, trên không trung xuất hiện mấy ngàn viên Thuần Linh Đan, chúng bay trên không trung tỏa ra linh lực tinh thuần.
- Không biết... Thứ này có tính là chứng cớ không?
- Những thứ này đều là... Thuần Linh Đan cấp bậc hoàn mỹ?
- Thuần Linh Đan cấp bậc hoàn mỹ, có trợ giúp chúng ta đột phá thật lớn, nếu có thể đạt được, trong mười năm ta có nắm chắc đạt tới nửa bước Tiên Quân!
- Đúng vậy, cả Nho giới chỉ sợ chỉ có Lưu gia mới có được nhiều Thuần Linh Đan cấp bậc hoàn mỹ như thế...
...
Nhìn thấy đột nhiên có nhiều Thuần Linh Đan như vậy, người trong đại sảnh hít thở dồn dập, rất nhiều lão giả đỏ mắt.
Thuần Linh Đan cấp bậc hoàn mỹ, đừng nói đối với cường giả Vương Tiên cảnh, đối với Tiên Quân cũng có tác dụng, thứ trân quý như thế có thể ngộ mà không thể cầu, trong một lúc nhìn thấy nhiều như vậy, cho dù đám người này có trầm ổn hơn nữa cũng sinh ra tâm tư tham lam.
- Như thế nào? Muốn giết hai người chúng ta cướp đan dược?
Tu Du Tẩu cười lạnh, thân thể nhoáng một cái, khí thế cường đại phóng xuất ra.
Hắn không xuất ra toàn bộ thực lực, chỉ ngụy trang thành bộ dạng lão quái vật trùng kích Tiên Quân mà không chết.
- Ha ha, Lưu huynh quá lo, Thanh Sơn Các chúng ta làm việc buôn bán nên không làm ra chuyện này.
Tuy trong nội tâm tham lam, cảm nâận được khí thế trên người Tu Du Tẩu cho nên cả đám giội tắt dục hỏa, bọn họ cũng biết, có nhiều thứ có thể đoạt, có nhiều thứ không thể đoạt, ánh mắt Yến Sơ lóe sáng và đánh vỡ cục diện.
- Bàn việc buôn bán là tốt nhất, ta chỉ muốn gặp Khâu Thánh Tôn Giả, nếu như các ngươi có thể an bài, số Thuần Linh Đan này cho các ngươi, không được, nhất phách lưỡng tán, chúng ta đi tìm nơi khác làm được.
- Dù sao Lưu gia hiện tại chỉ còn lại có hai người cô đơn chúng ta, cũng không có gì phải sợ.
Tu Du Tẩu ngạo nghễ lên tiếng.
Ngay cả gia tộc cũng bị diệt thì còn có cái gì phải sợ? Tối đa một cái mạng mà thôi.
Không thể không nói Tu Du Tẩu ngụy trang rất giống, cho dù Nhiếp Vân cũng có phần tin tưởng bản thân mình là người Lưu gia.
- Lưu huynh không nên nói như vậy, chuyện này chúng ta đáp ứng, nhưng... Khâu Thánh Tôn Giả bị thương, danh ngạch đi Thiên Quân Thư Viện giảm mạnh, ngay cả chúng ta cũng không có biện pháp làm ra, chỉ có bán đấu giá Thiên Quân mới có, muốn đạt được danh ngạch, chỉ có thể đi tới đó mua danh ngạch... Cho nên...
Vẻ mặt Yến Sơ do dự.
- Chuyện này đơn giản, thân phận hai chúng ta bất tiện lộ diện, hi vọng dùng danh nghĩa Thanh Sơn Các các ngươi mua lại danh ngạch, cần bao nhiêu Thuần Linh Đan, Lưu gia ta cũng có thể bỏ ra.
Tu Du Tẩu vung tay lên, bộ dạng tài đại khí thô.
Dùng tài phú của Lưu gia thật có tư cách nói như vậy.
- Được rồi, có lời này của Lưu huynh thì ta cũng yên tâm, đúng rồi, đấu giá hội tổ chức đêm nay, Lưu huynh có hứng thú đi xem hay không, đến lúc đó ta sẽ an bài thật kỹ, tuyệt đối không bị ai phát hiện.
Yến Sơ thấy đối phương hào khí như thế, tâm tình thật tốt và nói.
- Cũng được, chúng ta đi biết một chút về, thuận tiện nhìn xem có thứ tốt mua hay không.
Tu Du Tẩu gật gật đầu.
Chuyện bản thân Nhiếp Vân cho rằng rất phức tạp nhưng đã thương nghị xong, hơn nữa còn quá dễ dàng, không thể không nói Thuần Linh Đan cấp bậc hoàn mỹ có tác dụng vô cùng quan trọng.
Hai người Nhiếp Vân lại quay về tĩnh thất lần nữa, mật thất Thanh Sơn Các tiến vào im lặng.
- Hai người này là người Lưu gia không thể nghi ngờ, bây giờ đối với chúng ta mà nói chỉ có hai con đường để đi.
Nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Yến Sơ đánh vỡ trầm tĩnh, sắc mặt trầm thấp.
Các trưởng lão nghe có hai con đường có thể đi, tất cả đều ngẩng đầu nhìn sang.
- Hai con đường gì?
Một lão giả hỏi.
- Lưu gia là đối tượng Tu La muốn tiêu diệt, nếu như chúng ta dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh chết hai người này, sau đó đưa cho Tu La, chẳng những có thể cầm bảo vật của chúng, có có thể đạt được ban thưởng lớn.
Yến Sơ chậm rãi nói:
- Đây là con đường thứ nhất.
- Con đường thứ hai, chính là hợp tác với bọn chúng, dùng lực lượng nhất trợ giúp, sau đó từ đó lấy được chỗ tốt, phù hợp với bản chất thương nhân của chúng ta.
- Hai con đường này, các ngươi có ý kiến gì không? Nên quyết định thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.