Vô Tận Đan Điền

Chương 184: Tử Hoa Ngọc Ấn




- Xem ra phong ấn của nạp vật đan điền này quá chặt chẽ, nếu như không mở ra căn bản không khả năng hấp thu được năng lượng bên trong!
Thử thêm một lát phát hiện không có bất cứ tác dụng gì, Nhiếp Vân bất đắc dĩ đành bỏ qua.
Trước đó hắn cũng không cảm nhận được tâm tình mất mát của Lạc Khúc, hiện tại quả nhiên cảm thấy buồn bực.
- Không nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng, hiện tại có hai chuyện cần đi làm, thứ nhất đánh chết Trữ Vương, thứ hai tiến hành luyện thể, đem thân thể tu luyện tới tầng thứ ba đại thành!
Cảm giác buồn bực chỉ chợt lóe trong lòng liền biến mất, Nhiếp Vân lập tức an bài tính toán tiếp theo sau.
Nhất định phải giết chết Trữ Vương, lúc trước thực lực không đủ, hiện tại đã là chí tôn, dù người kia chạy trốn tới chân trời góc biển đều nhất định phải giết chết.
Chỉ cần luyện thể đạt tới tầng thứ ba, cho dù lực lượng thân thể chưa đạt tới năm mươi tượng, nhưng khẳng định cũng kém không xa, có lẽ có thể mở ra nạp vật đan điền.
- Chủ nhân!
Vừa làm ra quyết định, chợt thấy Tử Đồngcùng Hắc Nham đồng thời bay tới, chúng đã thu thập xong đồ vật, tính toán rời đi.
- Đi thôi!
Thu lại hắc châu, Nhiếp Vân bay về phía trước.
Hiện tại tuần thú đan điền của Nhiếp Vân vẫn còn một vị trí, nhưng hắn không có ý định tiếp tục phục tùng yêu thú. Đã có yêu thú chí tôn, nếu còn tiếp tục phục tùng cấp bậc khí tông thì thật sự có chút lãng phí.
Yêu thú chí tôn cũng không phải rau cải trắng ngoài chợ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cả Thần Phong đế quốc chỉ sợ không vượt qua năm đầu, hắn đã phục tùng ba đầu, còn hai đầu không biết ở đâu, dù muốn tìm không tốn hao mười năm tám năm căn bản không tìm được.
Một người hai thú vừa ra khỏi sơn cốc liền nhìn thấy Phong Lang Vương nghênh đón.
- Chủ nhân!
Nghe Phong Lang Vương lên tiếng, cả Hắc Nham cùng Tử Đồng đều hoảng sợ.
- Ngươi cũng là yêu thú chí tôn?
Phong Lang Vương không phải là khí tông đỉnh sao? Lúc trước mình còn định thu nó làm thuộc hạ, đáng tiếc bị nó chạy thoát, vì sao bây giờ đã đạt tới cấp bậc chí tôn, cũng trở thành yêu sủng của chủ nhân?
- Đương nhiên, ta sở dĩ có thể trở thành chí tôn, ít nhiều nhờ có trị liệu khí của chủ nhân, chủ nhân là trị liệu sư, hóa giải kinh mạch tích tụ trong cơ thể của ta, nhờ vậy trực tiếp đột phá!
Nghe được câu hỏi, ánh mắt Phong Lang Vương nhìn Nhiếp Vân lộ vẻ sùng bái.
- Ân…
Nhiếp Vân cười khổ. Nói thật, vì sao Phong Lang Vương lại đột phá chính hắn cũng không biết, còn tưởng rằng thời cơ chín muồi, nước chảy thành sông. Hiện tại xem ra là không đơn giản.
Lời của Phong Lang Vương chính là sự thật, không hề khuếch đại. Nguyên bản nó chỉ là một đầu Phong Lang bình thường, bởi vì đạt được kỳ ngộ cho nên mới trở thành Phong Lang Vương, tuy kỳ ngộ làm thực lực của nó từ thành cương cảnh đỉnh lên tới khí tông đỉnh, nhưng lại tạo thành thương thế rất lớn cho thân thể.
Thương thế không rõ ràng, chỉ lộ ra khi chiến đấu, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.
Khi Nhiếp Vân dùng trị liệu khí chữa thương cho nó, thuận tay đã trị luôn tai họa ngầm của nó, nhờ vậy nó đạt được đột phá.
Ban đầu Phong Lang Vương cũng không rõ việc này, trong khoảng thời gian rời khỏi Nhiếp Vân nó mới cẩn thận nhớ lại, cuối cùng hiểu ra, vì thế càng thêm cảm kích chủ nhân.
- Chủ nhân là trị liệu sư?
Ánh mắt Hắc Nham cùng Tử Đồng đều lộ ra lửa nóng.
Yêu thú không chịu nhận chủ, đầu tiên là sợ bị ước thúc, thứ hai là sợ khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm sẽ đem mình làm tấm bia chống đỡ nguy hiểm.
Một khi bị thương tuy năng lực khôi phục của yêu thú mạnh mẽ, nhưng sẽ đau đớn thống khổ, nếu chủ nhân là trị liệu sư, dù bị trọng thương cũng không cần sợ hãi.
Yêu thú tu luyện không có công pháp, chỉ rèn luyện cực hạn thân thể, như vậy rất dễ bị thương, chủ nhân có thể dùng trị liệu khí khôi phục cho chúng, như vậy tốc độ tu luyện của chúng sẽ gia tăng gấp đôi.
- Phong Lang Vương, sau này gọi ngươi tiểu Lang, Hắc Nham, ngươi gọi tiểu Hắc, Tử Đồng gọi tiểu Tử!
Nhiếp Vân thuận miệng sửa tên ba yêu thú.
- Chủ nhân, ta là đực, gọi tiểu Tử…có phải có chút nữ tính hay không!
Nghe được tên này Tử Đồng muốn khóc.
- Ách…vậy gọi tiểu Đồng đi!
Nhiếp Vân nghĩ nghĩ, gật đầu nói.
- Chủ nhân, ta bảo vệ Thiết Lan Nhi tiểu thư thành công thu phục đầu Hắc Vân Báo, nó cũng không phải khí tông sơ kỳ mà là khí tông đỉnh, nhưng cũng không có gì, ta chỉ vỗ một móng vuốt nó đã ngoan ngoãn trở thành yêu sủng của Thiết Lan Nhi tiểu thư.
Trong giọng nói của tiểu Lang lộ vẻ đắc ý.
- Làm không sai!
Nhiếp Vân khen ngợi một câu.
- Chủ nhân, sau khi Thiết Lan Nhi tiểu thư thu phục Hắc Vân Báo đã đi Tế Bắc thành tham gia đan hội gì đó, muốn ta mang cho ngươi một phần thiệp mời!
Tiểu Lang sực nhớ gì đó, liền đưa thiệp mời cho Nhiếp Vân.
- Đan hội?
Nhiếp Vân tiếp nhận thiệp mời, nhìn thoáng qua nói:
- Loại tụ họp ở tiểu địa phương như vậy, không đi cũng được…
Đan hội, là sự kiện của luyện đan giả, bởi vì trong Tế Bắc thành có cao thủ luyện đan đệ tam Thần Phong đế quốc Liễu Thành Trạch, vì thế quy mô đan hội không nhỏ, rất nhiều luyện đan sư cùng thương nhân sẽ nhân cơ hội đi qua đầu cơ trục lợi đồ vật, thập phần náo nhiệt.
Bởi vì hiện tại Nhiếp Vân đã là chí tôn, những đan hội như vậy không đủ khả năng đáp ứng nhu cầu của hắn cho nên hắn cũng không muốn đi.
Đang định ném bỏ thiệp mời, Nhiếp Vân đột nhiên sực nhớ gì đó, chợt trừng mắt định mở miệng nhưng liền ngừng lại.
- Đan hội Tế Bắc thành? Chẳng lẽ là đan hội mà Tử Hoa Ngọc Ấn xuất hiện lần đầu tiên sao?
Tử Hoa Ngọc Ấn, một trong ba chìa khóa mở ra Tử Hoa động phủ, kiếp trước hắn nhờ vào một ngọc ấn thành công tiến vào động phủ đạt được kiện bảo vật kia, vì vậy bị Di Thiên tông thiết kế khiến cho Thiết Lan Nhi cùng toàn bộ Thiết Nham dong binh đoàn tử vong.
Lúc trước hắn thật khó khăn mới cướp được ngọc ấn trong tay người khác, nghe nói lần đầu tiên xuất hiện là trong đan hội Tế Bắc thành, chẳng lẽ chính là lần này?
Tâm tình Nhiếp Vân không còn cách nào bình tĩnh.
Tử Hoa động phủ, là phủ đệ do cường giả siêu việt chí tôn đoạt thiên tạo hóa cảnh lưu lại, bảo vật vô số, kiếp trước vì tranh đoạt Tử Hoa Ngọc Ấn tốn sức vất vả, thậm chí suýt chết, nếu quả thật sẽ xuất hiện trong đan hội lần này, bất kể như thế nào cũng phải lấy được.
- Hô!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân dằn nén hưng phấn trong lòng, cúi đầu xem thiệp mời.
- May mắn thời gian còn chưa muộn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.