Vô Tận Đan Điền

Chương 181: Lần thứ hai niết bàn thành công




Xưng là đệ nhất thế lực đế quốc còn chưa đủ.
Dù sao tứ đại chí tôn của đế quốc cũng không có tuần thú sư, hơn nữa mặc dù trong đế quốc có không ít tuần thú sư, nhưng không ai thu phục được yêu thú chí tôn làm yêu sủng.
- Ha ha!
Thân thể Nhiếp Vân chợt nhoáng lên, bay ra ngoài.
Đạt tới cấp bậc chí tôn là có thể phi hành, kiếp trước hắn đã quá quen thuộc, hiện tại không cần thực nghiệm là có thể làm dễ dàng.
- Đi ra ngoài!
Hô một tiếng, Nhiếp Vân đã xuất hiện ngoài sơn động.

- Chúng ta tận lực chờ đợi Nguyên Tinh linh dịch suốt trăm năm, vô luận là ai dùng đều gia tăng thực lực tới chí tôn đỉnh, chẳng lẽ ngươi buông tha như vậy sao?
Vẻ mặt Hắc Nham sốt ruột hỏi.
- Một tháng rồi còn chưa có động tĩnh, tiểu tử kia khẳng định đã chết, chết thế nào thì ta đoán không ra!
Tử Đồng nói:
- Hắn vừa chết, Nguyên Tinh linh dịch khẳng định còn lưu trong sơn động, yêu thú như chúng ta không thể đi vào, cũng không lấy được, không buông bỏ thì làm sao bây giờ?
- Đã chết? Đúng vậy, thời gian dài như vậy còn chưa có động tĩnh, nhất định là đã chết, nhưng mà hắn chết như vậy thật sự tiện nghi cho hắn! Nếu bị ta bắt lấy, ta sẽ gọt xuống từng miếng thịt của hắn, làm thịt từng ngụm!
Hắc Nham cắn chặt răng hung hăng nói.
- Đừng nói ngươi, ta cũng vậy! Ngươi có biết ta tức giận bao nhiêu, đợi một trăm năm, suốt một trăm năm! Thời gian lâu như vậy thật vất vả chờ được Nguyên Tinh linh dịch thành thục lại bị cướp đi, hận không thể lột da rút xương của hắn!
Tử Đồng rống to một tiếng.
Yêu thú sống lâu hơn nhân loại rất nhiều, nhất là đạt tới ngoài khí tông, muốn sống mấy trăm năm hơn ngàn năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng đợi thời gian thật dài lại bị nhân loại cướp đoạt bảo vật, đương nhiên làm cho chúng không cách nào dằn nén lửa giận.
- Đáng giận, thật đáng giận! Nếu hắn không chết thật tốt, để cho ta phát tiết, bằng không ta nhất định sẽ chết ngạt!
Hắc Nham ngửa mặt lên trời gầm rú, hai tay không ngừng đấm vào ngực.
- Nghe lời của hai ngươi, tựa hồ rất nhớ ta, ha ha, may mắn ta còn chưa có chết!
Hắc Nham đột nhiên nghe được thanh âm vang lên sau lưng, sau đó một thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh xuất hiện, hướng không trung đi qua, giống như giẫm trên bậc thang hư vô, quỷ dị nói không nên lời.
- Thu?
Nhìn thấy thân ảnh kia, một đầu yêu thú ưng loại khí tông đỉnh hú lên quái dị liền lao xuống dưới.
Ba tháp!
Yêu thú ưng loại còn chưa kịp tới trước mặt thân ảnh kia thì thân thể đột nhiên bành trướng nứt toác, thân hình phác thông rơi thẳng xuống đất biến thành một đống thịt nhão.
- Chí…tôn? Không có khả năng, thực lực binh giáp cảnh hậu kỳ chỉ một tháng đã đạt tới chí tôn?
Còn chưa thấy rõ thiếu niên làm sao ra tay, ưng loại yêu thú khí tông đỉnh đã chết, Hắc Nham cùng Tử Đồng đều cảm giác mình sắp phát điên.
Có được thủ đoạn như vậy chẳng những đã đạt tới chí tôn, chỉ sợ thực lực còn mạnh hơn cả bọn chúng!
Một tháng trước tiểu tử này chỉ có binh giáp cảnh hậu kỳ, vì sao trong nháy mắt liền đạt tới chí tôn? Điều này sao có thể?
Trong lịch sử tốc độ tu luyện ngắn nhất cũng phải ba năm năm, thậm chí đoạn thời gian trước nghe nói có một thiên tài tên Mạc Ngạn Thanh cũng phải đợi hai mươi hai tuổi tới khí tông, ba mươi mốt tuổi chí tôn, đã bị vây trong khí tông cảnh suốt chín năm!
Chỉ một tháng người này đã đạt tới chí tôn, bọn hắn không nhìn lầm đi!
- Như thế nào, muốn cho một yêu thú khí tông cảnh đỉnh thử xem thực lực của ta? Kiểm tra xong rồi hay chưa?
Đánh chết ưng loại yêu thú, vẻ mặt Nhiếp Vân thản nhiên nhìn Hắc Nham cùng Tử Đồng.
- Đã thử xong rồi, chí tôn, không nghĩ tới ngươi đã đạt tới cấp bậc chí tôn! Chí tôn mười sáu mười bảy tuổi…chỉ sợ có thể xếp trước trong thủ đô Thần Phong đế quốc rồi chứ?
Hắc Nham không hổ là yêu thú chí tôn, chỉ nháy mắt đã dằn nén được nỗi khiếp sợ trong lòng, hừ lạnh nói.
- Có phải ngươi đã sử dụng Nguyên Tinh linh dịch rồi hay không?
Tử Đồng nhìn chằm chằm Nhiếp Vân hỏi.
Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy từ binh giáp cảnh đạt tới chí tôn sơ kỳ, chỉ có một khả năng, chính là dùng Nguyên Tinh linh dịch!
Nguyên Tinh linh dịch? Đó là của hắn! Trong lòng Tử Đồng rướm máu.
- Xem như ngươi thông minh, không sai, ta đã dùng Nguyên Tinh linh dịch!
Nhiếp Vân nở nụ cười.
- Dùng rồi sao? Tốt lắm, ngươi chết đi cho ta!
Thấy thiếu niên thừa nhận, Tử Đồng rít gào, cái đuôi thô to cắt qua không gian hướng Nhiếp Vân quất tới, đồng thời sừng nhọn toát ra trên đầu, vừa ra tay liền sử dụng tuyệt chiêu.
- Giết ngươi, uống máu tươi của ngươi, hiệu quả của Nguyên Tinh linh dịch vẫn còn, thậm chí sẽ tốt hơn, đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác, muốn trách thì trách ngươi dám rời khỏi sơn động!
Hắc Nham cười dài, thân hình hóa thành đạo lưu quang, móng vuốt hung hăng vỗ xuống!
Oanh long!
Hai yêu thú chí tôn đồng thời ra tay, năng lượng lốc xoáy kịch liệt đem cả sơn cố chấn run rẩy, nhóm yêu thú khí tông cảnh chứng kiến cảnh tượng này vội vàng ẩn vào trong góc, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
- Muốn giết ta, chỉ bằng các ngươi? Ha ha, ta xem hai ngươi nên ngoan ngoãn làm yêu sủng của ta đi!
Nhiếp Vân không chút bối rối, Huyền Ngọc kiếm bổ thẳng về phía trước.
Hoa lạp!
Huyền Ngọc kiếm chỉ phát ra lực lượng uy áp bình thường, cho dù là vậy lực lượng quay cuồng nện lên khí kình công kích của hai yêu thú, làm không trung nháy mắt bộc phát ra khí lãng như ma cô vân nổ tung trên bầu trời.
Đăng đăng đăng đăng!
Hắc Nham cùng Tử Đồng đồng thời bật lui ra sau mấy bước, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
- Không phải ngươi vừa thăng cấp chí tôn sao? Tại sao có được lực lượng cường đại như vậy?
Chúng nó làm sao cũng không nghĩ ra thiếu niên trước mắt lại có được lực lượng như thế, chỉ một chiêu đánh lui hai công kích cực mạnh!
- Ha ha, lực lượng của ta thế nào, hai ngươi lập tức sẽ biết!
Khẽ cười một tiếng, thân thể Nhiếp Vân chợt nhoáng lên, thân hình hóa thành điện quang nháy mắt xuất hiện trước mặt Hắc Nham, Huyền Ngọc kiếm lại chém xuống.
- Hắc Nham thiết giáp! Phòng ngự vô địch!
Thấy thân pháp của thiếu niên cực nhanh, Hắc Nham biết mình không thể trốn tránh, khí tức khởi động, giáp trụ lập tức bao phủ bên ngoài thân hình.
- Phòng ngự vô địch? Có thể đỡ nổi Xuyên Sơn Thế của ta sao?
Nhìn thấy đối phương khởi động giáp trụ, Nhiếp Vân cũng không ngăn cản, ánh mắt trừng lên, trong phút chốc bắn ra quang mang bén nhọn.
- Xuyên Sơn Thế!
Một tiếng quát dài, Huyền Ngọc kiếm nháy mắt biến thành một đạo lưu quang bổ thẳng vào người Hắc Nham.
Oanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.